41 “Tam nương, mấy ngày nay cứ hở một chút là lại có người tới thăm dò thông tin”. Hồ phu nhân cố gắng giữ giọng chậm rãi một chút, bà nghiêm mặt nhìn Đường Uyển đang ngơ ngác, nhẹ giọng nói.
42 “Mẹ, mẹ có nghe được tin nhà họ Đường tuyển chồng cho Huệ Tiên cô nương không?”. Triệu Sĩ Trình không để ý nha hoàn ngăn cản, trực tiếp xông vào thư phòng của mẹ, nói với Lý phu nhân – người vẫn đang ngồi ở bàn viết thư pháp.
43 “Mẹ, mẹ nghĩ Lý phu nhân thích Tam nương thật không?”. Tiễn khách xong, trong lòng Uông Ngọc Trân tràn đầy nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi Hồ phu nhân đang trầm tư.
44 “Lý phu nhân tự mình đến cửa cầu hôn cho Triệu gia lang quân ư?”. Đường Uyển giật mình nhìn Hồ phu nhân, nàng cứ tưởng mọi chuyện đều đã thay đổi, Lục Du cưới vợ mới nhưng không phải Vương Nhị nương mà là Phùng tiểu nương tử chưa bao giờ nghe nói đến, mà nàng cũng không còn sa vào bi thương thống khổ, cha mẹ lo sắp xếp hôn sự cho nàng sớm hơn một năm.
45 “Lý phu nhân, thật sự xin lỗi bà”. Hồ phu nhân áy náy nhìn Lý phu nhân, khách khí nói. “Được bà coi trọng là may mắn của Tam nương, nhưng mà đứa nhỏ này phúc bạc, không đảm đương nổi…”.
46 “Mẹ, con không muốn ra ngoài, để chị dâu cả đi chung với mẹ đi”. Gần đây Đường Uyển tinh thần suy sút, ngoại trừ những chuyện mỗi ngày phải làm, nàng không muốn nghĩ đến những chuyện khác, chẳng chút hứng thú ra ngoài dạo chơi, huống hồ nơi Hồ phu nhân muốn đến lại là chùa Quảng Hiếu.
47 “Trước lúc khởi hành sao không kiểm tra kĩ xe ngựa?”. Đường Uyển sắc mặt lạnh lùng nhìn xa phu Tương Phúc bên ngoài mành, hắn vừa ngừng xe ngựa, lắp bắp bảo bánh xe bị hỏng, cần tìm chỗ nghỉ ngơi để hắn sửa lại.
48 Ngồi trong “không gian riêng” ngăn ra từ bình phong, nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, Đường Uyển đờ đẫn, không nói được gì.
Triệu Sĩ Trình cũng có vẻ hơi mất tự nhiên, tuy chàng luôn tự xưng bản thân da mặt dày, nhưng đây không phải người khác, mà là cô gái luôn khiến trái tim chàng đập thình thịch, còn nói chuyện với nhau về chung thân đại sự của hai đứa, chàng không thể thong dong trấn định nổi.
49 Nhìn Đường Uyển vẫn im lặng từ lúc lên xe đến giờ, Hồ phu nhân nhẫn nhịn lắm mới nuốt xuống câu hỏi đã ra đến đầu lưỡi, ánh mắt bà quét qua quét lại Đường Uyển, không thu hồi.
50 “Không biết Đường phu nhân tới chơi hay có chuyện gì?”. Lý phu nhân thản nhiên nhìn lướt qua Đường phu nhân, còn người phụ nữ trẻ tuổi vẻ mặt kênh kiệu không biết thứ bậc ẩn dưới thái độ hiền lành đến hèn mọn bên cạnh bà ta thì ngay cả một ánh mắt bà cũng lười liếc.
51 “Tử Quy quả thật đã đính hôn với Huệ Tiên, trao đổi thiếp canh ghi ngày sinh tháng đẻ cả rồi, chờ qua năm mới sẽ làm lễ nạp thái”. Lý phu nhân tuy vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.
52 “Mẹ, uống chén trà, bớt giận đi mẹ”. Lên xe ngựa, Phùng Uyển nhược cố nén cơn giận trong lòng, ôn tồn rót trà, nhẹ nhàng an ủi Đường phu nhân đang tím tái mặt mày.
53 “Mẹ, hai người vừa đi đâu về vậy?”. Lục Du vừa về đến nhà, chưa ngồi xuống uống được ngụm trà nóng, cả người đang lạnh ngắt, liền vào phòng khách, thần sắc không tốt lắm.
54 “Tử Quy đúng là có tâm, đặt chỗ cho chúng ta ở lầu Đông Hồ”. Uông Ngọc Trân giả bộ hâm mộ trêu. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu.
“Đúng là vậy nha”. Cao Lệ Nga hiếm khi cười đùa phụ họa Uông Ngọc Trân chọc Đường Uyển, mà mặt nàng vốn đã đỏ như gấc chín.
55 “Đúng là khinh người quá đáng”. Chờ Đường phu nhân lên lầu xong, Hồ phu nhân được Triệu Sĩ Trình dẫn đường đến nhã gian, bà ngồi xuống, nhớ lại dáng vẻ vênh váo tự đắc của Đường phu nhân ở cầu thang là bà lại bực tức, căm giận nói.
56 Triệu Sĩ Trình nói thẳng vào mặt, không chừa chút cảm tình nào cho Lục Du, Hồ phu nhân và những người khác không che giấu nét mặt châm biếm nhìn hắn, Đường Uyển thì lạnh lùng, Lục Du cảm thấy xấu hổ không sao chịu nổi, hận không có cái lỗ dưới chân để hắn chui vào, hắn vừa thẹn vừa nhục nhìn Phùng Uyển Nhược, mắng.
57 Tết Nguyên Tiêu qua đi, bầu trời Sơn Âm lại toán loạn tin đồn.
Đầu tiên truyền ra là thiếu phu nhân nhà họ Lục có bầu. Không ngoài ý muốn, tin đồn khen cái bụng của Phùng Uyển Nhược thật không chịu thua kém, đồng thời mạt sát Đường Uyển kém cỏi, nói Đường phu nhân đuổi Đường Uyển, cưới Phùng Uyển Nhược vào là quá sáng suốt, vì kéo dài hương khói nhà họ Lục… Người ta nghe mấy tin này nhiều đến nỗi tai muốn chai sờn ra, lại có lời đồn khác nói sở dĩ Đường phu nhân ép Lục Du bỏ vợ cưới vợ mới là có nguyên nhân sâu xa.
58 Thì ra Phùng thiếu phu nhân thật do Lục Du cưới về xung hỉ nhưng bị nhà họ Lục hàm hồ che giấu, ai ai cũng giật mình tỉnh ra, tuy rằng không hiểu vì sao hai vị nhân gia nhà họ Phùng được truyền tụng yêu thương con gái như mạng, bỏ tiền đặt mua bao nhiêu là đồ cưới cho con lại nỡ để Phùng Uyển Nhược gả đi xung hỉ, có điều rốt cuộc nghi vấn cũng được giải đáp.
59 Bái đường, vào động phòng, uống xong rượu hợp cẩn, Triệu Sĩ Trình ra ngoài chiêu đãi quan khách, Đường Uyển ngồi trên giường hỉ đánh giá phòng tân hôn vừa xa lạ vừa quen thuộc, nghiêng tai nghe âm vang bên ngoài, có tiếng pháo, có đủ loại tiếng cười, còn loáng thoáng tiếng chén rượu cụng vào nhau, đương nhiên nhiều nhất vẫn là tiếng chúc mừng… Mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng nghe được những âm thanh đó, Đường Uyển biết khách khứa và bạn bè hẳn là đang rất náo nhiệt.
60 “Huệ Tiên, từ từ đi, không cần sốt ruột”. Nhìn Đường Uyển dường như thong dong, thật ra đang âm thầm sải nhanh bước chân hơn, Triệu Sĩ Trình biết nàng không điềm nhiên như nàng tỏ vẻ.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50