41 - - Ai da, sao đầu đau quá vậy? – nhỏ Phương ngồi dậy, đập đập cái đầu. Chắc là dư âm của mấy “thau” rượu tối qua đây mà- - Mà khoan đã… đây là đâu? Quần áo… đây đâu phải là quần áo của mình… chết tôi rồi! Tối qua… mấy bọn dê già… không lẽ đây là… - ngồi được một lúc rồi nhỏ hốt hoảng khi nhìn xung quanh, sao chỗ này lạ quá vậy? Không phải là bọn khốn kia chúng nó đã làm trò gì đồi bại rồi chứ? Một cảm giác sợ hãi và bất an trào dâng mãnh liệt trong lòng nhỏ lúc này- -Dậy rồi sao? – Hải mở cửa phòng bước vào- - A…a…a…a – nhỏ la thất thanh- - Làm gì mà hét lớn thế? Có ai làm gì cô đâu? – Hải bịt tai lại- - Anh là ai? Làm gì ở đây? Anh… anh làm gì tôi rồi? Khốn khiếp thật… dám giở trò dê xồm hả? Có tin là tôi kiện cả nhà anh không? Nói đi… khốn nạn… @#!@%** - nhỏ văng ra một tràng, rồi vơ vơ cái chăn che người - - Khoan đã… cô làm gì mà chửi xối xả thế hả? Đã ai làm gì cô! Đừng có vui oan giá họa cho người tốt nhá! Đây là phòng tôi, cô đang ngủ trên giường tôi đấy… - Hải thanh minh- - Đây là… phòng anh??? Không phải là… khách sạn sao? – nhỏ ngập ngừng hỏi lại- - NÀY… cô nghĩ tôi là loại người đó sao? Có cho cũng không thèm nhớ! – mặt Hải đỏ bừng, hôm qua mình cứu cô ta mà giờ lại bị nghi oan thế này có khổ thân tôi không cơ chứ lại!- - Làm sao mà tôi biết được anh có làm gì tôi không? Mà nói đi… tại sao tôi lại ở trong phòng anh… rồi quần áo, quần áo tôi đâu?- - Bình tĩnh đi… tôi không làm gì có lỗi hay xúc phạm cô đâu… quần áo cô là do An thay đấy!- - An? An nào? Có phải là Quỳnh An lớp tôi không? – nhỏ ngạc nhiên, cái đứa không đội trời chung với mình á!- - Phải, nó đấy, chính An là người ra tay cứu cô tối qua đó…- - Cứu tôi? Anh nói rõ sự tình ra xem nào… đau đầu quá đi!- - Cô không nhớ gì sao? Tối qua cô uống rượu say… bị một đám con trai trêu ghẹo, không phải An nó kịp thời nhận ra và cứu cô thì chắc cái điều mà cô nghĩ tới thành sự thật rồi đấy!- - Một mình nó… đánh nhau với bọn côn đồ? Nhỏ đó bánh bèo thế thì làm ăn được gì? Mấy người có nói quá không đấy? – nhỏ cười, nực cười thật, cái An thì đánh đấm gì (t/g: chị lầm to rồi Phương ơi, nó không chỉ biết đánh mà còn siêu đẳng võ thuật là đằng khác, không chỉ có võ mồm thôi đâu)- - Nhóm côn đồ đấy đối với An chỉ là lũ tép riu thôi, hôm qua nó còn nhẹ tay đấy, chỉ có gãy tay hoặc gãy chân, chứ chưa có tên nào đi chầu Diêm Vương… Mà cô còn nguyên vẹn là may rồi…mới sáng sớm vừa dậy, chả cảm ơn người ta tiếng nào đã chửi bới om sòm rồi! – Hải thở dài, cái số anh sao mà nó hẩm hiu thế không biết- - Thì tại tôi bất ngờ quá… đừng có giận nhé!- - Con gái mấy người phiền phức thật đấy!- - Thế mà đàn ông vẫn phải xuống nước, nhẫn nhục để theo đuổi đấy! Lạ nhỉ? – nhỏ đá xoáy, làm cho Hải cứng họng, không cãi được.
42 - Đợi em lâu chưa? – nó đặt chiếc ba lô xuống ghế- Em nhìn cổ anh giống hươu cao cổ chưa? – Quân chìa cổ cho nó xem- Gì mà căng thế? Mới tới muộn có 5 phút, anh chưa biến thành hươu cao cổ được đâu – nó bĩu môi rồi cầm cuốn menu lên- Cái gì cơ? 5 phút của con gái tụi em là nửa tiếng thực tế hả? – Quân há hốc mồm, hẹn nó 9 giờ mà 9 rưỡi nó tới rồi kêu tới muộn 5 phút… đầu hàng với nhỏ em gái luôn- Này… em hẹn chị Tiên giúp anh rồi đấy nhá! Không cảm ơn thì chớ còn trách móc gì? Hai có tin là em đi về không?- Ấy ấy… giận nhanh thế em gái… Hai đùa tí mà… đùa chút cho vui thôi… anh đợi, anh đợi được mà… mới có nửa tiếng, cả tiếng nữa anh cũng đợi được mà… - nó tìm được đúng điểm yếu của Quân rồi- Chị ơi, cho em một dưa hấu ép… - nó gọi nước uống – mà em hỏi thật nhé, làm gì mà sao anh cuồng chị Tiên thế hả? Mà có cuồng thì sao không tự mình làm đi… lần nào cũng bắt em hẹn hộ rồi đuổi đi… - nó phụng phịu- Anh có trả công em đàng hoàng đấy còn gì!Anh em với nhau, nhờ có tí xíu mà cũng tính toán nữa…- Mà trả lời em đi, làm gì mà anh cuồng bà chằn lửa đấy thế? – nó nói xong rồi bất chợt ngó nghiêng xung quanh và thở phào nhẹ nhõm… may quá, bả không có ở đây- Ờ thì… - Quân ngập ngừng, nhớ về kỉ niệm hồi nhỏ…Mười năm trước, có một gia đình chuyển về cạnh nhà anh, khi đó cái An mới có lớp 1, còn anh thì học lớp 3.
43 ----- Phần 2 ------ Ủa. . . sao không mở được ta? - Tiên bực mình vì tra khóa vào ổ mà mãi không mở được- Ơ. . . ai đang loay hoay ở cửa nhà cô Hương (mẹ của Tiên) thế kia? - đang đi về nhà mình, bỗng dưng Quân thấy có người nào đang cố gắng mở cửa nhà hàng xóm.
44 Vốn tính tình bướng bỉnh và hiếu thắng nên từ khi biết võ, Quân lại thường trốn học thích đi gây sự đánh nhau với người khác, làm cho nhiều người và ngay cả bản thân anh cũng bị thương.
45 Tuần sau là kì thi cuối kì - kì thi quyết định để "cắt" cái đuôi kia rồi. Thế nhưng. . . RẦM. . . cánh cổng đóng mạnh- Alo, chị Tiên à. . . - thấy Quân bỏ ra ngoài, nó lo lắng, vội vã gọi điện cho Tiên- Ừ.
46 - ANH QUÂN. . . anh bỏ đi đâu thế hả? Ba mẹ đang đi tìm anh đấy - đang đi đi lại lại trước cổng nhà, thấy Quân với Tiên đang đi cùng nhau về, nó hét to, chạy lại chỗ hai người (t/g: đêm khuya không định cho ai ngủ hay sao mà lại hét lên thể hử?)- Ba mẹ em đi tìm Quân à? - Tiên hỏi- Dạ phải.
47 Tùng. . . tùng. . . tùng. . . - tiếng trống kết thúc một buổi học như mọi ngày nhưng hôm nay sao nó lại bỗng vui lạ thường- Chúng con chào cô ạ! - cả lớp đồng thanh chào cô- Chào các con - cô chủ nhiệm cúi đầu chào rồi bước ra khỏi lớpQuân cũng lục đục dọn sách vở bỏ vào cặp, đang tính đứng dậy đi về thì- Quân này.
48 - Alo. . . - nó nghe điện thoại- An hả? - Quân ở đầu dây bên kia, nghe giọng có vẻ hớn hở lắm- Sao rồi? Có đi được tới đâu không? - Đi tới đâu là tới đâu? Chị ý tha lỗi cho anh rồi!- Thế thì chúc mừng anh! Mà có thế thôi cũng gọi điện khoe hở? Anh có biết là thời gian của em quý hơn vàng hơn bạc không hả?- Biết rồi biết rồi, có phải muốn biết nhiều thông tin về cái thằng Huy Anh lớp 12T1 đúng không? - nó cũng thuộc loại khôn lỏi, lấy một cuộc hẹn với Tiên đổi với các thông tin về Huy Anh - hoàng tử của đời nó- Chỉ có Hai là hiểu em thôi!- Thôi được rồi cô! Bận gì thì làm đi! Anh cũng có việc cần làm rồi! Khi nào rảnh anh mời cô đi uống nước- Ok Hai.
49 - Tại lúc đó tao cũng thấy rất sợ khi thấy mọi người ráo riết đi tìm Mai Anh mà không ra, trời thì bắt đầu tối…- Nên mày đã để lại tờ giấy ghi chỗ hẹn mà mày đã gửi cho Mai Anh trước đấy đúng không?- Phải!- Thế nên đừng tự trách bản thân nữa… với lại cũng đừng làm những chuyện như vậy nữa…- Tụi mình làm hòa nhé! – nhỏ chìa ngón tay út lên- Chắc chắn rồi! Mãi là bạn tốt nhé! – nó cười rồi cũng ngoắc ngón tay út của mình vào tay nhỏ- À, với cả, tao hoàn toàn trả Huy lại cho mày đấy! Chơi với PAP trông vậy mà nguy hiểm ghê! Đâu chỉ mình mày coi tao là đối thủ đâu, mấy đứa con gái trong trường nhìn tao cứ như sát thủ ý!- Cái đó thì không cần đâu! Tao… tao hết tình cảm với hắn rồi!- Tại sao? Không phải mày yêu anh ta tới cuồng nhiệt sao?- Đấy là lúc trước thôi! Giờ thì khác rồi! - Không phải là… mày để ý tới ông anh Hải khờ của tao rồi đấy chứ?- Hải nào? – nhỏ thắc mắc, ở với nhau gần một ngày chủ nhật mà cả 2 người chả biết tên nhau, có chán không- Thì cái người mà cho mày ngủ nhờ qua đêm hôm trước ý!- Mày nói be bé cái miệng thôi… để người khác nghe được thì tao còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa? Dù gì tao cũng là con gái mà! Để mọi người biết được tao uống rượu, rồi con ngủ nhờ qua đêm ở nhà một đứa con trai thì làm sao mà sống được nữa?- Xin lỗi…xin lỗi… trên này cũng có ai đâu! Mà trả lời tao đi, mày kết ổng rồi phỏng?- Vớ vẩn! Tao là ai mà lại đi thích cái tên vừa vô duyên, vừa khờ khạo như hắn ta chứ? Có nằm mơ cũng không có cửa để cua tao đâu, chứ đừng nói gì tao để ý nhá! – mặt nhỏ đỏ bừng lên (t/g: khổ, thích thì cứ nói đại là thích đi, có ai dành của cô đâu cơ chứ?)- Không thích thì thôi, làm gì mà phản ứng ghê vậy? Tao đùa tí thôi mà! Thôi, về đi… tao đói lắm rồi… bữa nay tao khao mày ăn trưa! – nó khoác vai nhỏ lôi đi…- Từ từ mày….
50 Tùng. . . tùng. . . tùng. . . tiếng trống kết thúc giờ học vang lên trong sự sung sướng của mọi học sinh, và nó cũng không ngoại lệ. Nó vươn vai, đóng sách vở lại bỏ vào cặp, đứng dậy rồi ngáp một cái, không hiểu lý do vì sao mà tiết cuối cùng lại học Sử cơ chứ? Vốn thích Sử nhưng từ khi lên cấp 3, gặp giáo viên dạy Sử thì nó thề là không đội trời chung với cái môn học đó nữa.
51 Mày thấy tao nói đúng chưa? Đã nói rồi, việc tao giấu thân phận là đúng mà, giờ cái An nó lại tẩy chay mày rồi, tao thì vẫn an toàn… An vẫn chưa biết gì về thân phận thật sự của tao – Đạt hí hửng, đẩy nhẹ cây gậy bi-a- Thôi đi mày, ăn mau thôi… tức thật… chỉ vì con nhỏ kia mà bao nhiêu công sức của tao đổ sông đổ bể hết! – Huy hậm hực, huých mạnh vào quả bóng bi-a, khiến cho nó đập mạnh vào thành- Mày phải tìm cách mà nói cho rõ ràng đi chứ! Cứ giận hờn nhau mãi thế này thì sao mà sống được hở Huy? Cả mày nữa, cứ giấu thân phận đến bao giờ? Bọn tao không bao che cho mày mãi được đâu! – xem ra Huy Anh vẫn là người lí trí nhất trong nhóm- Em nghĩ chắc cũng không giấu được lâu đâu! – nó thình lình bước vào phòng- A…An… em… sao vào được đây? Anh… - Đạt ngỡ ngàng, làm rơi luôn cây gậy đang cầm trên tay trước sự xuất hiện bất ngờ của nó- Thiết lập khóa có dấu vân tay của em mà! Đừng có nhìn em như vậy, em ngại đó… - nó thoáng đỏ mặt khi cả 3 người Huy, Huy Anh và Đạt cứ nhìn chằm chằm vào nó- Xin lỗi… Nhưng tại sao khóa lại có dấu vân tay của em được? Anh tưởng là từ trước tới nay chỉ có vân tay của PAP thôi sao? Hay là có đứa nào bị trúng mỹ nhân kế nên làm liều? – Huy Anh nghiến răng và nhấn mạnh từ “trúng mỹ nhân kế”, quay sang nhìn Huy- Thì tao thấy An cũng thân với bọn mình mà, nên đặt dấu vân tay của em ý cũng có sao đâu – Huy giải thích luôn- Mà em tới đây có chuyện gì không? Cái Phương nó lại làm khó em hả? – Huy Anh hỏi nó- Đâu có đâu… tại em có chuyện muốn nói với anh Huy với anh Đạt ý mà - Anh sao? – Huy với Đạt đồng thanh- Ờ hớ! Bộ mấy anh không muốn nói chuyện với em hả?- Không không… muốn, muốn chứ! Anh đợi ngày này lâu lắm rồi!- Huy trả lời, còn Đạt thì nín thít, chắc là đang đợi nó xả tức đây mà! Giấu người ta bao nhiêu lâu thế còn gì!- Vậy ngồi xuống được không? Mấy anh không thấy mỏi chân chứ chân em sắp gãy rồi nè!- Ờ ờ… ngồi, ngồi đi chứ! – Huy lắp bắpTừ lúc nó bước vào phòng Đạt cứ như người mất hồn còn Huy thì cứ cuống cuồng, chỉ có Huy Anh là điềm tĩnh nhất, từ từ đi mở tủ lạnh lấy giúp nó chai nước cơ mà, chắc có lẽ là do ổng chả gây ra lỗi lầm gì hay có điều gì phải giấu diếm nên mới vậy.
52 - Kết quả là 1,7g MgO - nó thở hắt, đập nhẹ bút xuống quyển vở- Đúng rồi! - Huy Anh xoa đầu nó - thấy chưa, anh đã nói là em thừa sức làm được mà- Thì tất nhiên rồi, anh chỉ em tới 2 lần, không làm được hóa ra óc heo sao? - nó nhăn nhó cười, phải công nhận là mấy bài đề cương Hóa này làm nó sống dở chết dở mà- Vậy thì có người có óc heo đó, giảng tới 5 lần mà vẫn không làm được bài hệ phương trình đơn giản - Hải nói móc- Phải đó, đúng là dốt thật, nhưng mà có bao nhiêu người lại chết mê chết mệt vì mấy đứa óc heo đấy đấy! Lạ hen - Phương vừa nói vừa nghiến răng- Ờ.
53 - À ừ, tao cũng có hẹn mất rồi, để hôm khác nhé! - Phương hiểu được ý nó, vội đứng dậy, giật giật áo Hải- Hả? - Hải giật mình- Không phải anh nói muốn cho tôi xem 1 thứ sao? Còn không nhanh lên đi.
54 Quán HI coffee…- Này, bộ nhà cô có chuyện gì hả?- Hải vừa ăn kem, vừa hỏi- Chuyện gì là chuyện gì? – Phương ngây thơ đáp lại - Thế tự nhiên cô kéo tôi ra đây làm gì? Tôi nhớ là tôi có gì để cho cô xem đâu?- Phương trả lời làm cho Hải giật nảy- À, bộ anh không thấy cái An ra hiệu cho mình đi về sao?- Thật không? Hay là cô cố tình để hẹn hò riêng với tôi thế?- Hải hỏi (t/g: chả biết ông này vô tình hay là cố có tình đây)- Hự… khụ khụ khụ khụ… - nghe Hải hỏi mà nhỏ sặc nước luôn, cũng may là không uống trà sữa trân châu chứ không chắc phải vào bệnh viện để “gắp” trân châu ra rồi- Có sao không? – Hải chồm người dậy vuốt vuốt lưng cho nhỏ- Anh bị ảo tưởng sức mạnh hở?Nghĩ sao mà tôi lại phải viện cớ để hẹn hò riêng với anh vậy? Người như anh ý mà, có cho tôi cũng chả thèm nhá! - Cô nói thế mà nghe được à? Có biết là bao nhiêu người muốn hẹn hò với tôi mà không được không hả? – lại bắt đầu chém bão rồi- Thì kệ anh chứ liên quan gì tới tôi? Toàn những đứa thần kinh mới muốn hẹn hò với anh thôi- Ê… quê nha… ai cho phép cô sỉ nhục tôi?- Cần ai cho phép sao? Nói thế là nhẹ đấy, cứ ở đấy mà mơ mộng về mấy cái mối tình hoang tưởng của anh đi, tôi đi ăn đây.
55 - Hôm qua thế nào? Ổn chứ? Làm hòa chưa? Đi tới đâu rồi? Tính bao giờ thì cưới? – nó vừa mới bước vào cửa lớp, nhìn thấy Mai Anh tới rồi thì chạy bằng cái tốc độ ánh sáng đến chỗ nhỏ, hỏi một lèo- Mày điên à? Sáng uống thuốc chưa? – Mai Anh tỏ vẻ sợ sệt- Nhắc mới nhớ! Đã kịp uống đâu, tính chờ mày nói xong rồi mới uống, tăng sông một thể - nó lôi một chai thuốc từ trong cặp ra - Mày nói thật hay đùa thế? Thuốc gì vậy? – Mai Anh ngạc nhiên, thường ngày vẫn cứ trêu nó mua thuốc uống chữa thần kinh, ai ngờ nó mua thiệt- Thuốc an thần… đi cùng với mấy đứa chúng mày mà không uống thuốc an thần chắc tao vào trại sớm - Ý mày là sao hả con kia? – nó vừa dứt lời thì nhận ngay một cú đấm lên vai từ Phương- Hơ… tao có nói gì đâu! Dạo này học nhiều, hơi mệt nên uống tí thuốc bổ thôi ý mà! – nó đổ mồ hôi lạnh- Chắc không? Tao nhớ lúc nãy có đứa nào nói đi cùng tụi mình mà không uống thuốc an thần là vào trạiii ý nhỉ? Ai taaaa? – Chi ngân dài mấy chữ cuối- Tao cũng nghe loáng thoáng, mà thôi mặc mấy người bình thường đi, chiều nay hội tâm thần tụi mình ra quán làm một chầu chè đê – Trang têm vào- Tao thấy ý kiến này hay đấy! Để mấy người bình thường như cái An ở nhà – Mai Anh xen vào- Ấy ấy… mấy vị đại nhân nói thế là không được rồi! “Em” có nói gì đâu? “Em” đang tự hào vì được làm quen với mấy vị đại nhân đây đấy chứ! – nghe nói tới đi ăn chè là mắt nó sáng hơn đèn pha- Vậy sao? – Phương liếc nó- Thật… thật… - nó gật đầu lia lịa – cho tao đi ăn với nha!!! – nó mở to mắt, chớp chớp- Tha cho mày đấy! À … chuyện mày sao rồi Manh? – Phương quay sang phía Mai Anh- Chuyện gì? Chuyện nào cơ? – Mai Anh đỏ mặt- Cứ giả bộ hoài! Khai thật ra đi, rồi lần sau bọn tao còn biết đường mà giúp – nó huých huých tay Mai Anh- Thì… cũng chỉ là làm hòa thôi mà… có gì đâu… với cả….
56 - Haizzz, cuối cùng thi cũng xong, ác mộng hàng đêm của tao chấm dứt rồi – nó thở dài, nằm thượt ra bàn ngay sau khi giám thị trông thi môn Toán bước ra khỏi lớp- Tao cũng thấy thế! Không uổng công ôn tập bao lâu, làm được hết trơn – Phương rạng rỡ- Tao cũng vậy nè, thêm 5 phút nữa thôi là xong được bài nâng cao rồi – Trang tiếc đứt ruột- Cuộc đời tao chưa bao giờ nghĩ là sẽ làm hết được bài hình… ê An, An – Chi khều khều nó- Cái gì?- Mày tát tao thử một cái xem đây có phải mơ không đi – Chi nói- Lạy mày, thái quá vừa thôi, làm được nhưng chắc gì đã đúng, không khéo rồi dưới trung bình ấy chớ- Mày-vừa-mới-nói-cái-gì? – Chi nhấn từng chữ một- Hơ…tao nói là thế thì tốt quá! Chúc mừng mày! Chúc mừng – nó cười xòa- Liệu cái thân mày đấy, ngứa đòn hả?- Ấy ấy, không dám không dám… mà điểm thi có tốt thì liệu mà đi cảm ơn mấy ông hôm trước dành nguyên cả buổi chiều kèm bọn mình nghe chứ? – nó dặn dò- Biết rồi! Khỏi phải nói, cảm ơn từ trước rồi! – mấy đứa đồng thanh- Tốt…tốt lắm – nó gật gùRa chơi vào…- NGHIÊM… CHÚNG EM KÍNH CHÀO CÔ ẠAAAA- Ngồi đi… thế nào, làm bài tốt chứ? – cô Tâm đặt một tập bài lên trên bàn giáo viên- DẠ TỐT Ạ - cả lớp đồng thanh- Thế thì tốt, nếu vậy thì ai dưới trung bình thì phải khao cả lớp đi ăn đấy nhé! – cô Tâm cười- NHẤT TRÍ Ạ - cả lớp đập bàn rầm rộ- Thưa cô, em phản đối! – thằng Thái, đứa chưa bao giờ lên được 5.
57 Cuối cùng thì cũng thi xong, thế là nó có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Mà công nhận, Huy Anh tài thật, được ảnh giảng bài xong cái nó thông não luôn, hôm nay là được hết bài, cả câu cuối khó nhất mà nhắm măt cũng làm được.
58 …- Long à, chở em tới nhà bạn được không? – nó hớt hả chạy từ trên nhà xuống- Đi đâu mà vội thế con? – ba nó hỏi- Dạ, con qua nhà bạn tập văn nghệ ý mà, mau lên đi, em muộn rồi – nó vội vàng- Đây đây, để anh lấy xe… đợi chút – Long đứng dậy- Đi nhớ về sớm, tối không phải đợi cơm đâu, ba về muộn – ba nó dặn dò-Tuân lệnh sếp – nó giơ tay dáng chào cờ - Thôi đi đi… - ba nó lắc đầu rồi xua xua tay…- Thánh kiu anh nhen… Về nhanh đi, không khéo lại lỡ việc của ba thì mệt đấy… anh biết ba em mà! – nó tháo cái mũ bảo hiểm ra- Có chết cũng phải theo quy tắc – nó với Long đồng thanh- Lát nữa em tự về nhé! Chắc anh không qua đón được – Long xoa đầu nữa- Anh…dám.
59 - Tạm biệt nơi này nhé bye byeeee. . . - nó ngân
- YEAH! - năm đứa cùng vỗ tay sung sướng ngay sau khi nó vừa ngắt lời
- Tập xong rồi! Tuyệt vời! - đứa nào đứa nấy mặt mũi hồ hởi
- Chưa xong đâu, vẫn còn trang phục nữa, mặc gì bây giờ? - Trang lo lắng
- Lo gì? Mày quên là nhóm mình có một chuyên gia thời trang à? - nó hỏi
- Ờ ha! Kìa chuyên gia, lên tiếng đi chứ? - Chi huých vai Phương- Để xem nào.
60 - Tới nhà cháu rồi ạ! – Trang ra hiệu dừng xe
- Nhà cháu ở đây sao? – người phụ nữ khi nãy ngạc nhiên
- Dạ vâng ạ…
- Vậy thì gần nhà cô rồi! – người phụ nữ ấy cười
- Thế ạ? – nhỏ bất ngờ, hàng xóm sao?
- Nhà em ở ngõ đằng kia kìa, nhà mà có giàn hoa giấy ở ngoài ý – nhóc ban nãy lên tiếng
- Vậy sao? Hình như chị biết nhà em đấy! – nhỏ nhận ra ngôi nhà đó bởi giàn hoa giấy ấy rất đặc biệt – một màu trắng tinh khiết
- Thế khi nào rảnh thì qua nhà cô chơi nhé! Cháu tới lúc nào cũng được, cổng nhà cô luôn sẵn sàng mở ra đón tiếp cháu!
- Vâng ạ! Cháu xin phép vào nhà! Cô về cẩn thận ạ - nhỏ mở cửa xe rồi khập khiễng bước xuống
- Cô về nhé! Tạm biệt cháu, hẹn gặp cháu lần sau… - người phụ nữ ấy vẫy tay chào
Kính coong…kính coong…
- Trời đất ơi TRANG… - mẹ nhỏ hoảng hốt
- Dạ? – nhỏ giật mình
- Con làm cái gì mà ra nông nỗi này? Đánh nhau à?
- Đâu có đâu mẹ… mẹ nhìn tướng con gái mẹ thế này đánh đấm kiểu gì? Gió thổi là bay rồi…
- Thôi không nói nhiều nữa… vào nhà mẹ xem cái nào, để lát ba về thì…
- A… nhẹ nhẹ mẹ, đau con… - nhỏ xuýt xoa
- Đi đứng kiểu gì mà lại phải bó bột thế này?
- Bị trật khớp nhẹ ý mà mẹ, tuần sau là có thể tháo bột rồi!
- Trật khớp mà nhẹ à? Rồi lát ba cô về lại loạn hết cả nhà…
- Thì mẹ biết tính ba rồi còn gì? – vì nhà có mỗi mình nhỏ, lại là con gái nên ba nhỏ cưng nhỏ hết sức, chỉ cần xước nhẹ thôi là hỏi han tới tấp; nhưng cũng nhờ vậy mà nhỏ lại được “chăm sóc” cho vài ba bộ quần áo hoặc mấy đôi giày.