21 Một chút ngọt ngào a
~-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Vài ngày sau khi sinh nhật Tuấn Khải*
Lâm Lâm lững thững bước từng bước trên sân trường.
22
Kể từ ngày Lâm Lâm bệnh đến nay cũng hơn nữa tháng rồi (tức sau hôm Lâm Lâm đi chơi cùng mọi người ba ngày). Ngày nào đi học đều bị ép ăn món mặn, với Lâm Lâm bây giờ đã trở thành thói quen, cô cũng bỏ ăn chay từ khi đó.
23 Hôm nay là một ngày đẹp trời. Trời xanh một màu biển, nắng nhẹ và những áng mây trắng bồng bềnh đang lững lờ trôi. Thật dễ chịu, Lâm Lâm cảm thấy lòng nhẹ nhàng, thoải mái.
24 Lâm Lâm đưa Tiểu Lạc đến phòng thay đồ, bảo Nguyên Nguyên ngồi ngoài hành lang đợi hai người. Lạc Lạc mở ngăn tủ, lấy đồng phục thể dục thay. Lâm Lâm giúp em ấy rửa phần cánh tay dính cơm rồi ra ngoài đợi.
25 - Nè, cậu nhìn xem, cô gái đó có phải là người được đăng trên weibo không?
- Phải phải, là cô ta đó, người đã mắng Tố Nguyệt.
Lâm Lâm bước trên hành lang lớp học, đi tới đâu, học sinh đều tránh sang hai bên, kèm theo đó là những lời đàm tiếu, soi mói.
26 *Khuôn viên trường Cảnh Sơn*
Sau khi Lạc Lạc tông cửa phòng Chủ tịch chạy ra ngoài, Lâm Lâm cũng vội vã đuổi theo em ấy.
- Lạc Lạc, em đừng chạy nữa mà.
27 + Quách Lạc Lạc (11-7-2001):
- Ngoại hình: Cao khoảng 1m65, khuôn mặt rất dễ thương. Một người con gái đơn giản, giống Lâm Lâm, không thích son phấn,… Em ấy có một mái tóc đen mượt, dài ngang lưng.
28 Lớp học thật ồn ào quá, chỉ toàn những lời đàm tiếu, soi mói. Nghe thật khó chịu. Lâm Lâm vào lớp, trưng ra một khuôn mặt lạnh tanh. Lời mà bọn họ nói về mình, cô chỉ để ngoài tai, hoàn toàn không có biểu hiện gì.
29 Lâm Lâm bước vào trường, vừa đi vừa đọc sách. Những lời soi mói chỉ trích kia, cô hoàn toàn không muốn nghe. Tất cả chỉ toàn là oanh tạc sự thật. Điều cô muốn duy nhất lúc này là có người sẽ đến nói với cô, “Tôi sẽ làm chứng cho bạn.
30 Chuyện về đoạn băng kia tuy đã qua được hai ngày nhưng nó đã khiến cho khoảng cách giữa Lâm Lâm và bạn cùng lớp trở lại như lúc đầu. Chưa kịp gần đã xa hơn…
Thời gian trôi qua nhanh thật.
31 Lâm Lâm bị bạn cùng lớp đánh, xô ngã vào tủ sắt phía sau, cả người đang nhói lên. Cô ngồi ở đó một lúc lâu, toàn thân run nhẹ, liên tục mắng mình, trách mình.
32 Lâm Lâm sau khi trốn trên sân thượng thì giữa tiết hai cũng quay lại lớp học. Bạn học trong lớp thấy cô thì sắc mặt thay đổi, miệng thầm rủa đồ đáng ghét cô.
33
*Quay lại buổi sáng, đang là thời gian trực nhật…*
Lâm Lâm ở nhà vệ sinh nữ thay bình hoa, nhưng do không có nước nên cô đã di chuyển sang khu bên cạnh.
34 Trong đêm tối tịch mịch, có một người đang khóc. Là Lâm Lâm, cô đang chống chọi lại cô đơn, nước mắt, quá khứ và cả dáng vẻ yếu đuối của mình. Trong lúc đó cũng có một người đang dằn vặt, đang lạc trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình…
*Nhà Thiên Tỉ*
Từ lúc về nhà, đầu óc Thiên Tỉ cứ trống rỗng, bên tai thì cứ văng vẳng những lời Lâm Lâm đã nói.
35
Lạnh quá! Cảm giác lưỡi dao kề vào da thịt… lạnh lẽo đến sởn gai óc. “Chỉ cần một vết cắt thôi, máu sẽ tuông chảy, và rồi mày sẽ không còn phải chịu đựng sự đau đớn của vết thương cũ nữa”.
36 *Giờ ra chơi lớn buổi sáng*
Vân Lam bấm máy gọi cho Thảo Linh rồi bỏ vào túi. Trong lớp bấy giờ chỉ còn lại hai người là ả và Lâm Lâm. Trưng ra một bộ mặt gần gũi, ả tiến lại gần bàn cô ngồi, cầm theo một ly nước đầy, õng ẹo bảo:
- Aiya, Phương Dạ Lâm ơi là Phương Dạ Lâm, cô ăn trộm tiền của bạn học mà vẫn còn ngồi đây ung dung đọc sách được à? Nè, bộ cô không sợ bị bạn học trong lớp mắng sao?
- Tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra một chút, nếu không thì đừng trách tôi.
37
Lâm Lâm chậm rãi bước vào lớp. Cô mệt rồi. Cũng phải thôi, cả buổi sáng đã gặp bao nhiêu chuyện, lại còn cãi nhau… Lớp vỏ bọc được cho là lợi hại nhất của cô từ từ được tháo xuống, để lại nhiều tầng mây xám xịt bao quanh dáng người nhỏ bé.
38 Xào xạc, xào xạc… Khúc nhạc của thiên nhiên mùa thu lại vang lên. Gió tự do tự tại lướt qua hàng cây làm vài cành lá rung động. Nó lướt qua con đường quen thuộc và cả mái tóc đen mượt của một vị thiếu niên nhỏ.
39 “Lâm Lâm”. Giữa hành lang lớp học, một cô gái nhỏ nhắn đang vui vẻ gọi tên cô. Vừa nghe y gọi, Lâm Lâm nhất thời không kìm chế được mà khuôn miệng hơi cong lên, rạng rỡ như đóa hoa mới nở.
40 Là một ngày bình yên…? Có thể nói là vậy nhưng không hoàn toàn…
Bầu không khí trong lớp thật quỷ dị khiến người ta phát sợ. An an tĩnh tĩnh, nguy hiểm rình rập… Lâm Lâm không thích cảm giác này cho lắm, nhưng chí ít thì đám người “hèn nhát” kia cũng không còn làm khó cô nữa.