41 Vó ngựa dồn dập, trong nháy mắt đã đến trước mặt. Hoàng đế tung người xuống ngựa, Quỳnh Châu vội nghênh đón, nhún người nói, “Chủ tử một đường vất vả, nô tỳ đã chuẩn bị canh nóng cho ngài, ngài tắm rửa một chút, xua bớt mệt mỏi đi ạ.
42 Cung trang ống tay áo rộng rãi, bình thường không nhìn ra rõ, chỉ khi bắt được, mới phát hiện cánh tay nàng mảnh như vậy. Kể ra cũng không phải chưa từng chạm qua nữ nhân, nhưng lần đầu đụng phải quả tim như có cảm giác run run.
43 Chuyện này đến cuối cùng vẫn không thành, đôi lúc Tố Dĩ cảm thấy mình thật là một người tốt, vùng hoang vu dã ngoại nơi trùng ăn chuột cắn, cuộc sống không dễ dàng.
44
Tố Dĩ thưa dạ, trở lại trong lều, lén giương mắt nhìn lên trên, “Chủ tử ngài đã vất vả rồi. ”
“Không vất vả. ” Hoàng đế nói, vén tay áo lên lộ ra cánh tay cường tráng.
45 Nàng có thể trốn thì trốn, Trường Mãn Thọ lại không nghĩ như vậy. Nàng đến Tứ Chấp Khố, đây chẳng phải là hợp ý Vinh Thọ và Quỳnh Châu sao? Phải nói a, bây giờ được sủng hạnh, sau hồi cung là có thể bò cao lên rồi.
46 Tiểu công gia thầm thở dài, giờ nói kiểu gì đây? Hắn nhìn Tố Dĩ, nha đầu kia đứng cạnh bảo bình tráng men, dáng vẻ hết sức hờ hững. Hắn sực nhớ, mình quyết định xin hoàng đế ban hôn chưa trưng cầu ý kiến của nàng, cho dù mở miệng, nàng từ chối ngay tại chỗ thì biết làm sao? Hắn đứng ngây ra đó, càng nghĩ càng sốt ruột, hoàng đế vừa điểm danh hỏi, hắn đành phải đem cô em gái trong nhà đẩy ra ngoài.
47 Tố Dĩ không ngờ Hoàng đế lại có hành động này, nàng cứng đờ cả người, bị nam nhân dựa vào vai quả thật là lần đầu tiên, trọng lượng không nhẹ không nặng, chắc chắc nịch nịch.
48 Nàng dùng mặt nhẹ nhàng cọ xát, chỗ kia càng trở nên anh khí hơn. Nàng có chút đắc ý, mặc kệ Tố Dĩ được sủng ái cỡ nào, lúc này đã dâng đến miệng thế này, chỉ cần là một nữ nhân là được.
49
Tố Dĩ mò thấy cả tay sền sệt, đưa lên mũi ngửi, mùi thật không dễ nghe lắm. Nàng có chút kỳ quái, “Chủ tử, nước từ đâu tới vậy?”
Hoàng đế ngắc ngứ, vừa hồi tỉnh lại từ trong dư âm sung sướng, bị nàng hỏi như vậy, không biết mở miệng ra sao.
50 Trên huyệt thái dương của hoàng đế giật một cái, đôi lúc hắn cảm thấy Tiểu công gia là một tên vô cùng đáng ghét, tính tình lỳ như thuốc cao da chó vậy, tự cho là đúng, chẳng có chút nhãn lực.
51
Nàng vội bước lên nghênh đón, “Chủ tử tới ạ?”
Hoàng đế ừm một tiếng, tầm mắt hai người vừa chạm phải rồi chợt tách ra. Trải qua sự kiện tối hôm qua, cả hai đều rất ngượng ngùng.
52 Nàng rút tay về, không thành, trái tim căng thẳng đến có hơi đau. Nhìn sắc mặt hoàng đế, hắn vẫn điệu bộ nhàn nhạt, buông thõng mắt, lông mi dài, che phủ tất cả tâm tư và dục vọng.
53 Săn bắn chừng mười ngày thì kết thúc một cách rất thuận lợi. Các Thai Cát của Chuẩn Cát Nhĩ và thân vương của Mông Cổ lần này thu hoạch tương đối kha khá, săn được con mồi là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là cùng tân hoàng đế của Đại Anh đã có giao lưu ở mức độ sâu hơn.
54 Đông Ly trầm xuống như một cái đầm dầu hỏa, “Hoàng thượng là tìm đến bần tăng hỏi ý kiến ư? Ta vừa rồi cũng nghe Hoàng thượng nói, cô nương kia cùng đương kim Thái hậu không hề có bất cứ quan hệ gì.
55 Nàng cả kinh, chủ tử thật là quá bác học rồi, bác học thì bác học, tự mình biết là được, còn phải nói ra miệng. Nữ khoa cái gì, chủ tử chiếu cố thân mình còn chưa kịp, còn có thể biết chuyện trong nữ khoa, đúng là người đã lấy vợ, đến cả cái này cũng biết.
56 Vươn tay cuốn ống quần lên, may thay ngâm trong tuyết, không đến mức làm cho quần và miệng vết thương dính lại. Ngay trên mắt cá chân hoàng đế, ba lỗ thủng song song dàn hàng, đang xuất huyết ào ạt.
57 Lộ ra rồi? Nàng cúi đầu nhìn, không khỏi thầm rên một tiếng. Không mặc yếm thật là quá bất tiện mà, đã thế còn là lúc chen chúc một chỗ cùng người ta.
58 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nên tới vẫn phải tới, ngự tiền thị vệ không phải lũ ăn cơm không, bão tuyết phong kín núi, đại quân bọn họ mở đường tiến vào, mỗi người một cái xẻng là có thể xúc ra cả con đường lớn thông đến trời.
59 Xào thêm hai ván bài, Thái hoàng thái hậu mượn cớ thoát thân đi ra ngoài, mang theo quý phi đi vào trong hậu điện. Quý phi ân cần dìu đỡ, “Lão tổ tông cẩn thận bước chân, trên gạch kết băng rồi, đường trơn lắm đấy.
60 * Bối cung: Tương truyền lúc hoàng đế triệu hạnh phi tử, vì để đảm bảo an toàn của vua, phi tần sẽ cởi sạch quần áo trước, sau đó quấn quanh cái chiếu, hoặc áo choàng, rồi được thái giám cõng vào tẩm điện, bình thường chỉ cách có mấy bước.