21 Hậu cung cũng là một chiến trường ác liệt. Ta đang yên lặng ngẫm nghĩ, Như Ý nhìn ta vài lần muốn nói lại thôi. "Chuyện gì? Như Ý?"Hắn bước lên phía trước từng bước, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, là thái giám bên cung Tiền chiêu dung đến truyền lời, nàng hôm nay không đi Đồng Tước đài, nàng muốn lưu lại bồi Lâm mỹ nhân.
22 Bóng đêm hợp lòng người, dải ngân hà vắt ngang chân trời, Đồng Tước đài ở trên cao, cho người ta cảm thấy khoảng cách đến trời cao dường như được rút ngắn lại không ít, nhưng cũng chưa thoát khỏi nhân khí trần gian.
23 Ta hừ một tiếng. Thu hồi tờ giấy kia lại, "Trẫm cũng đang thấy kỳ quái. Cũng giống A Nam nàng chuyện bên ngoài hoàng cung luôn rất tường tận, hắn đoán chừng cũng có thủ thuật che mắt người".
24 Lại nói, lúc này cách rằm tám tháng chỉ còn ba ngày, lúc này A Nam vì sao nhắc tới ngày này? Còn có này Hà Tử Ngư, dọc đường đi nàng ta luôn muốn dừng lại, là vì cái gì?Ta cân nhắc một lượt, "Bằng không, tối nay chúng ta không dừng lại, trực tiếp đi nhanh, đêm nay vào tới Giang Đô".
25 Một lúc sau chúng ta mới lên đến thuyền, Hà Tử Ngư liền chạy về phía ta khóc to, tỏ vẻ nàng bị kinh hách. Có lẽ nàng ta thật sự bị kinh hách, bởi vì nàng ta khóc đến nỗi không ra hơi, ngay cả làm nũng cũng không nói nên lời.
26 "Chạng vạng hôm qua, vào thời điểm Hoàng Thượng cùng hai vị nương nương đang dùng bữa, công công bên người chiêu nghi nương nương từng ra ngoài đứng bên mép trong chốc lát", Như Ý nói rành mạch rõ ràng, "Theo lý, hắn nên đến bên hầu hạ Hà chiêu nghi".
27 Thứ sử Dương Châu chờ ở bến tàu suốt đêm để đợi ta đến, ta không rời thuyền, chỉ cho hắn lên thuyền để hỏi mấy câu. Hiện tại, ta không thể không phòng bị mọi người.
28 Đội thuyền trực tiếp đi thẳng, không dừng lại ở Giang Đô. Gần một ngày trôi qua, gió thổi quá mạnh, toàn bộ phải dựa vào sức người để chèo thuyền, cho nên thời gian bị trì hoãn.
29 Từ khi trùng sinh tới nay, ta không chỉ một lần nghĩ qua quá khứ của A Nam. Năm đó, ở thành Kim Lăng, nàng phong quang vô hạn. Là nữ nhi duy nhất dưới gối của Sở Liệt Đế, là công chúa tôn quý nhất Nam Sở, nhất định là người nổi bật nhất trong mắt nhóm vương tôn công tử ở đây.
30 "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi", ta nói, không muốn tiếp tục đề tài này. Ý tứ của ta là chuyện hậu cung, tốt nhất không cần kéo dài đến chuyện trên triều đình.
31 "Đặng tòng quân", ta gọi hắn lại. Không nghĩ tới thiếu niên này so với tưởng tượng của ta còn giảo hoạt hơn, "Ta đi dẫn phản tặc Văn Đương lại đây cho Hoàng Thượng".
32 Nói đến việc này, ngay cả chính ta đều cảm thấy xấu hổ, thân là hoàng đế Đại Triệu, sợ là Nguyên Quân Diệu ta là người duy nhất bị mù. Ai cũng đều biết Phùng Ký gian xảo, cố tình ta lại là một kẻ ngốc.
33 "Thì ra mục tiêu của lần ám sát trên thuyền là thiếp", lúc này A Nam rốt cục suy nghĩ cẩn thận, đầu nàng cúi thấp, lông mi dài che khuất ánh mắt, nàng trầm thấp lên tiếng, "Là Hoàng Thượng đã bảo hộ thiếp".
34 "Thiếp không dám", ngoài miệng thì nàng nói không dám, nhưng hành động lúc này của nàng rõ ràng biểu hiện hoàn toàn trái ngược, nàng vừa ăn bánh ngọt vừa hàm hàm hồ hồ nói, "Kỳ thật ở Kim Lăng tháng tám luôn là thời điểm tấp nập, náo nhiệt, hấp dẫn rất nhiều người dân phương Nam đến đây tụ họp, vui chơi.
35 A Nam dịch dung cho ta, nhìn qua gương đồng, chính ta cũng không kiềm chế được nở nụ cười. Trong gương đồng phản chiếu ra khuôn mặt chữ điền, nhìn qua có phần dữ tợn.
36 A Nam nháy mắt ra dấu với Đặng Vân. Đặng Vân hiểu ý, cười cười rút ra cây sáo bên hông, hướng ta chắp tay, "Hoàng Thượng chê cười". Không đợi ta tỏ thái độ, địch (sáo) khúc vang lên, trên thuyền nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
37 Ta thấy không rõ biểu tình lúc này của Cửu đệ. Nhưng ta đoán hắn nhất định đang dùng ánh mắt hứng thú nhìn sang bên thuyền chúng ta. Chiếc thuyền hoa nho nhỏ này lộ ra bộ mặt thần bí, với lòng tham của Cửu đệ, rất dễ để dụ hoặc hắn.
38 Lí Dật!Từ khi trùng sinh đến nay, ta chưa bao giời quên kẻ đã một kiếm chặt đầu ta, kẻ đã cấu kết với Phùng Yên Nhi hàm hại ta. Đến lúc chết ta cũng không biết rõ ràng, cái kẻ tự xưng là người phương Nam - Lí Dật đến tột cùng là người ra sao.
39 Ta nghe được A Nam lớn tiếng gọi ta Hoàng Thượng, thanh âm mang theo sự nức nở. Tiếp theo, một vật mềm mềm lành lạnh dựa vào trong lòng ta, "Hoàng Thượng, ngươi đừng chết, tỉnh lại đi!"Độ ấm vừa đủ, không quá lạnh, cũng không quá nóng, tinh tế nhẵn mịn, như tơ như lụa.
40 Ta có cảm giác mình ngủ rất sâu. Lúc tỉnh lại, ta cảm thấy tốt hơn nhiều, ít nhất, A Nam giúp ta rửa mặt, lau tay, thay quần áo, nên ta có thể nghỉ ngơi thêm chốc lát.