21 Chương 21Màn đêm buông xuống nhanh chóng, lớp sương mù phía bên trên dần tan đi và toàn cảnh vực sâu hiện ra trước tầm mắt các nàng. Uyển Nghi ngửa đầu nhìn vách đá cheo leo dựng ngược, quay đầu nói với hai người Thiên Tinh:“Trời tối rồi, Thiên Tinh, dựng trại nghỉ qua đêm đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên núi.
22 Chương 22Trở về quán trọ, Uyển Nghi lách mình qua cửa sổ để vào phòng. Ngọn nến trong phòng vẫn đang cháy mạnh, Thiên Tinh, Tiểu Vũ và cả bạch ưng đều đã lăn ra ngủ.
23 Chương 23Uyển Nghi không để ý đến xung quanh, một đường thẳng tắp theo dấu của ba kẻ kia rời đi, phía sau Thiên Tinh một tay kéo Tiểu Vũ để theo kịp bước đi của nàng.
24 Chương 24Nằm trên giường, Lâm Uyển Nghi mê man tỉnh dậy, thấy trước mắt là một khung cảnh xa lạ. Đỉnh giường màu trắng nhẹ cho nàng phát giác ra mình không phải nằm trên đất mà nằm trên giường.
25 Chương 25Cứ ngồi mãi một chỗ chờ đợi cũng không phải cách, Lâm Uyển Nghi hai mắt sáng quắc, âm thầm vạch ra một kế hoạch…Đêm, lớp sương mù bao quanh Vĩnh Minh các vẫn chưa tan đi, ánh trăng chiếu xuyên qua có màu bạc trắng, tựa như những làn khói mỏng nhẹ tênh.
26 Chương 26Quay lại Vĩnh Minh các, Uyển Nghi lén hé cửa sổ chui vào. Hai thị vệ mặt đá vẫn không phát hiện ra nàng. Uyển Nghi đắc ý nghĩ thầm, với trình độ khinh công có thể nói là lướt gió của nàng, bị nhìn ra mới thật là lạ lùng.
27 Chương 27Ẩn Si nhìn nàng, khẽ cười, quay đầu đi ra cửa:“Đi theo ta nào!”Uyển Nghi ngơ ngác mất một lúc mới vội vàng đứng dậy chạy theo. Phía trong phòng, sau mặt nạ bạc, một đôi phượng mâu ngập tràn tia sáng.