61 Nghe thấy tiếng động Ly Yên dụi dụi mắt, chậm rãi mở mắt hỏi: "Thi Vũ làm sao vậy?"Thượng Quan Thi Vũ cố gắng xoay mặt đi nơi khác, không nhìn đến hai người trên giường, nói: "Vân Mặc thần y đã đến đây, nói là chờ ngươi đến hắn mới ọi người thuốc giải độc.
62 Ly Yên thầm thở dài quyết định: "Vậy thì ngươi trở lại Diệp gia cùng Vân Mặc, còn chúng ta quay về kinh thành vậy". Ly yên nói xong, mọi người đều gật đầu tán thành.
63 "Tiểu Yên, sao không ngủ nhiều thêm một chút?" Lăng Dạ Vũ vừa thấy bóng dáng của Ly Yên, liền đi đến hỏi. "Các ngươi ở bên ngoài đánh nhau kịch liệt như thế, ta có thể ngủ được sao?" Ly Yên nhún vai nói, Lăng Dạ Vũ nghe vậy lặng lẽ nhìn qua Lăng Dạ Phong, ý tứ trong mắt chính là: đều là lỗi của đệ.
64 Thân hình Ly Yên hơi cứng đờ, bĩu môi đi vào. "Ta không phải chỉ mới đi ra ngoài nửa ngày thôi sao!"Lăng Dạ Vũ bất đắc dĩ thở dài, tiến lên ôm lấy nàng, giống như muốn hòa tan nàng vào máu xương của mình vậy, trầm giọng nói: "Nàng có biết nửa ngày này với ta mà nói dài bao lâu sao? Về sau nếu đi đâu cũng nói với ta nói một tiếng có được không?""Ai bảo ngươi không cho ta đi, cho nên ta mới không nói với ngươi.
65 Hạ gia gặp phải nguy cơ diệt tộc, toàn bộ bị nhốt vào Thiên Lao, Diệp gia tự nhiên sẽ không đi kết thông gia cùng một gia tộc đã suy sụp, cho nên đối tượng lần này chính là Tống Hàm của Tống Gia, lúc trước hai người Ly Yên đã gặp qua nàng, là một nữ tử trầm mặc.
66 "Cái gì mà nương tử, các ngươi thành thân rồi sao?" Thượng Quan Thi Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, ngạo nghễ phản bác. "Cô nương, sao ngươi có thể nói như vậy? Nếu không phải do các ngươi, ta cũng không đến mức không thể thành thân cùng Tầm.
67 "Nếu hắn không chết, nhất định sẽ cản trở đại sự của chúng ta. ” Thái hậu lạnh giọng nói. Nam tử che mặt hừ lạnh, liếc nàng một cái, nói: "Nhưng mà hắn đã chết, làm sao chúng ta mới lấy được lệnh bài?"Lăng Nguyệt quốc có hai nhánh quân đội, một nhánh ở trên tay tại thái hậu, một nhánh khác ở ngay trên tay Lăng Dạ Vũ, hai người mỗi người giữ một cái lệnh bài.
68 Thượng Quan Thi Vũ lạnh lùng nhìn hắn, mím môi không nói gì. Bỗng dưng, Kỳ Doãn thu lại tươi cười, ánh mắt kiên định nhìn Thượng Quan Thi Vũ, dứt khoát nói: "Ta sẽ không để ý đến việc này, Thi Vũ, nàng chính là của ta.
69 "Nói đi, để cho bọn họ tự mình quyết định. "Trong lời nói của Lăng Dạ Vũ tràn ngập vô tận phiền muộn cùng bất đắc dĩ. Ly Yên hạ lông mi như cánh bướm xuống, nặng nề gật đầu.
70 Tiếng sáo du dương vang lên, phát ra âm thanh bén nhọn như lưỡi đao đánh về phía bọn hắn, bọn hắn không kịp phản kháng liền bị từng lưỡi dao sắc bén xuyên qua thân thể, chết không nhắm mắt.
71 Thanh âm của hắn cực kỳ thấp, nữ tử không có nghe thấy, chỉ là thấy sắc mặt hắn âm trầm, không nói gì. "Ngươi muốn trói ta đến bao giờ?" Nữ tử hếch mày lên tức giận nói, không biết tên nam nhân này muốn cái gì, sau khi cứu nàng trở về, cho nàng thế lực, dạy nàng võ công, nhưng mà cũng hạn chế nàng làm rất nhiều chuyện, dù vậy, nàng cũng không hiểu rõ hắn, hắn quanh năm che mặt, thậm chí nàng còn chưa thấy qua bộ mặt thật của hắn.
72 Mộc Hi Ngôn có thể nói là khóc không ra nước mắt a! Vẻ mặt mê mang, trong lòng nghĩ không được bất kì cái gì, nghi hoặc hỏi: "Cô nương, ngươi biết ta à?""Sao ta lại không biết ngươi? Ngươi là.
73 Mộc Vi Ngưng sẽ tự trách chính mình, thấy nàng tâm tình cũng không tệ, nên Mộc Hi Ngôn không có tiếp tục nói hết, nhìn Thượng Quan Dương ngồi ở một bên thờ ơ giống như người ngoài cuộc.
74 Đối với Cung Dương Quốc cũng không tra được gì với lời đồn đãi, Ly Yên vốn không ôm hi vọng gì, cho nên đối với kết quả như vậy cũng không thấy thất vọng, vì trong lòng nàng đã sớm có kế hoạch.
75 Bàn tay rộng lớn chạm đến trên người nữ tử, cảm giác ấm áp theo ngón tay truyền khắp toàn thân, nhẹ nhàng đẩy đẩy thân thể nữ tử. Đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở của nữ tử, hắn nhíu mày, lại đẩy nữ tử lần nữa: "Nàng giận sao? Hôm nay ta có việc phải xử lý, cho nên đã tới trễ.
76 Một nữ tử hung ác trừng mắt nhìn bóng dáng mấy người rời đi, hừ, nghĩ rằng như vậy là ta không có cách nào phá bọn ngươi sao?Bên trong khu rừng phủ đầy sương mù, tất cả đều hư vô mờ mịt, một mảnh trắng xoá khiến người tìm không thấy phương hướng.
77 Bên cạnh Vách núi đen, gió nhẹ nhàng thổi qua, cỏ dại lay động. Tay áo nam tử che mặt tung bay theo gió, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng, toàn thân tản ra hàn khí lạnh lẽo, khiến cung Y Lan kinh hoảng không thôi.
78 Lăng Dạ Trần lườm Lăng Dạ Vũ, Ly Yên vội nói: "Đừng nghĩ đánh chủ ý lên Vũ, nhanh trở về đảm nhiệm ngôi vị hoàng đế của ngươi cho tốt. "Lăng Dạ Trần không có nhìn Ly Yên, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn về phía Mộc Vi Ngưng, mơ hồ mang theo chút mong đợi.
79 "Kì Hoàng làm cái gì vậy? Không sợ các gia tộc khác cùng công kích sao?" Ly Yên cười trêu tức, lời nói sâu kín truyền vào tai Kì Doãn. Kì Doãn nghe vậy, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia tàn nhẫn, nữ tử này lần nào cũng phá hư chuyện tốt của hắn, bất quá nàng nói cũng đúng, quả thật hắn đã quên nay Thi Vũ không còn là cô nhi như lúc trước, mà là thiếu chủ Thượng Quan bảo.
80 "Ngươi đến từ lúc nào?" Kỳ Doãn híp mắt nhìn chằm chằm vào Hắc y nhân, trong mắt mang theo bất mãn như có như khôngThâm chí mọi người trong tẩm cung của hắn cũng không có bất luận kẻ nào phát hiện, nếu mà có người muốn hại hắn, như thế hắn.