Lễ đường hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người cũng nhìn về phía Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành đứng lên, cô không khỏi cảm thấy may mắn. Hôm nay mặc một bộ váy liền áo theo phong cách cổ xưa, váy ngắn cỡ trung màu trắng, cổ áo dựng thẳng, phía trên thêu hoa văn của sứ thanh hoa, trước ngực trái lại chỉ một màu trắng đơn giản, nhưng mà trên váy phác họa nhiều bông hoa nhỏ màu lam.
Chậm rãi đi lên sân khấu, hoàn toàn không có chút xấu hổ.
Lúc đi ngang qua Viên Ấu Toàn, nở một nụ cười với cô ấy, sau đó ngồi vào khu vực đặt đàn tranh đã chuẩn bị từ trước.
Tiện tay sờ xuống một chút, trong mắt Mặc Khuynh Thành lộ ra chút thỏa mãn, ít nhất cũng không đưa cho cô một cây đàn không đạt tiêu chuẩn, đáng tiếc không có móng đàn, không thể chọn những khúc phức tạp.
Suy nghĩ, hai tay thả trên dây đàn, gảy khúc "Cao Sơn Lưu Thủy" kinh điển nhất. Làn điệu uyển chuyển, dẫn mọi người tiến vào khung cảnh nước chảy thành dòng.
Có lẽ sau khi sống lại tâm tình thay đổi, thủ khúc này đã đột phá trình độ vốn có của cô. Trước kia mặc dù cô gảy đàn tốt hơn người bình thường tốt một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, mà bây giờ, tiện tay gảy lại có thể nghe ra một trình độ hoàn toàn khác, chỉ là một khúc dạo đầu