Đèn flash nhấp nháy liên tục, nhiếp ảnh gia Jefferey không ngừng ấn nút chụp, khoé miệng cong cong chứng tỏ tâm trạng lúc này khá tốt.
Trước máy ảnh, Thôi Nghi Giai tạo đủ mọi dáng đứng, hoặc hai tay chống lên má, hoặc xoay tròn như đang khiêu vũ.
“Đẹp quá, tiểu Khuynh Thành, em nói có đúng không?” Tỉnh Triết say sưa nhìn Thôi Nghi Giai, huých nhẹ Mặc Khuynh Thành hỏi.
“Ừm, đẹp lắm.” Mặc Khuynh Thành không chút keo kiệt đáp.
“Không đẹp bằng em.”
“Ai, cậu nhóc này, sao lại nói như vậy?” Tỉnh Triết bất đắc dĩ nhìn Mặc Dận, đáng tiếc không thể nhìn ra biểu cảm nào trên mặt anh.
Hừ, thật là khó chịu.
“Mấy người ở đây nói gì tới tôi đó?” Thôi Nghi Giai chụp xong phần ảnh của mình liền đi tới, cười cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Khuynh Thành.
Ôi chao! Sao tự dưng lại có cảm giác lạnh như thế nhỉ?
Thôi Nghi Giai lập tức nhìn sang bên cạnh, đầu sỏ gây ra việc này vậy mà lại là cậu ta.
“Khuynh Thành bảo bối, em xem anh trai của em này, cậu ấy dùng ánh mắt hung dữ ấy để nhìn chị kìa, không phải em là người cậu ấy yêu thương nhất sao, mau mau qua đó giúp người ta bớt giận đi.” Thân hình đầy đặn mềm mại, tựa vào người Mặc Khuynh Thành, giọng nói yêu kiều mang theo chút oán trách, không thể khiến người khác ghét bỏ.
“Người đẹp à, anh trai của em chỉ là kẻ đầu gỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc thôi.” Mặc Khuynh Thành nhấc ngón tay nâng cằm Thôi Nghi Giai, khoé mắt tà mị, đưa đôi môi đỏ mọng tới gần, nói lời mê hoặc.
“Kèn kẹt.”
Mặc Dận nhân cơ hội kéo Mặc Khuynh Thành vào lòng, vẻ mặt không vui.
“Hi, tôi là Jefferey, xin hỏi vị tiểu thư này tên gọi là gì, có hứng thú muốn làm người mẫu cho tôi không?” Jefferey vẫn đang đeo máy ảnh trên cổ, lộ ra màu da rám nắng, đôi mắt trầm tĩnh loé sáng, không khỏi khiến người