Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cực Phẩm Thái Tử Phi Chương 52

Chương trước: Chương 51



Chương 52: Trong cung có trộm

   

Lại nói về Phó Du Nhiên, lúc nàng vừa thò mặt ra khỏi tẩm cung đã dọa bọn người Vinh Thăng đang đứng ngoài điện một trận sợ chết khiếp, giữa ban ngày ban mặt, ánh mặt trời còn đang ở trên cao chiếu rọi xuống thế kia mà lại có quỷ mặt đen xuất hiện, đúng là muốn khảo nghiệm năng lực giữ bình tĩnh của bọn họ đây mà.

“Thái tử phi điện hạ!” – Vinh Thăng với tinh thần vĩ đại: ‘ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?’ bước lên phía trước, “Điện hạ muốn làm gì xin cứ phân phó cho nô tài.”

“Không có việc gì, chỉ là ta đang đói bụng thôi.” – Phó Du Nhiên vừa nói vừa đưa bước chân hướng tới phòng bếp.

Vinh Thăng lập tức quay đầu lại, hô: “Tiểu Tân Tử! Mau mang điểm tâm lên cho Thái tử phi!”

Tiểu thái giám đứng ở phía sau vội vàng dạ một tiếng rồi lui đi, Phó Du Nhiên không định làm phiền tới người khác nhưng thấy có người đi hộ rồi thì cũng chẳng có ý kiến gì nữa, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi lại sờ lên mặt mình, “Vẫn còn đen như vậy sao?”

“Cái này…” – Vinh Thăng có chút khó nói, Phó Du Nhiên nhìn ra được tâm tư của Vinh Thăng, liền phì cười: “Ngươi không dám nói? Không sao, dù sao ngày mai nó cũng hết thôi.”

Thấy Phó Du Nhiên không để ý đến biểu hiện có phần bất kính vừa rồi của mình, Vinh Thăng nhịn không được, tò mò hỏi: “Điện hạ, mặt của người là…”

“Đây là thuốc dưỡng nhan bí truyền của quốc sư cho ta, nhưng mặt sẽ bị đen vài ngày.” – Nàng dùng lại cớ cũ, chắc vẫn có hiệu quả, – “Nghe nói hôm qua ta đã làm cho các ngươi sợ hãi?” – Phó Du Nhiên cười hỗi lỗi – “Đột nhiên xông ra như vậy… thật sự rất xin lỗi.”

Vinh Thăng xua tay liên tục, “Thái tử phi điện hạ đừng nói vậy. Nô tài đang rất lo lắng cho gương mặt của người, giờ nghe vậy cũng thấy yên tâm hơn rồi.”

“Lo lắng cho ta làm gì? Muốn lo cũng nên lo cho Phỉ Nhi kìa, đến giờ nàng ấy vẫn còn chưa tỉnh lại?”

“Nghe nói vừa tỉnh rồi ạ.”

Phó Du Nhiên gật đầu, “Tỉnh rồi thì tốt, chờ ặt ta trở lại bình thường sẽ đi thăm nàng ấy, giờ mà qua đó ta e sẽ làm cho nàng ấy sợ mất.”

Vinh Thăng ngẩn người, Phó Du Nhiên thắc mắc: “Ngươi làm sao vậy?”

Vinh Thăng nói: “Nô tài nghe nói, hoàng hậu nương nương đang hoài nghi chuyện Hướng Lương viện bị rơi xuống nước, nên đã cùng Tiết Lương đệ đến thăm Hướng lương viện.”

“Hoài nghi cái gì?”

“Cái này…” – Vinh Thăng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, – “Tối hôm qua ở bên hồ chỉ có hai người Tiết Lương đệ và Hướng Lương viện, cho nên…”

“Cho nên?” – Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, liền giật mình nói – “Chẳng lẽ là Tiết Lương đệ…”

“Du Nhiên!” – Tề Diệc Bắc xuất hiện đúng lúc, hắn nắm lấy tay Phó Du Nhiên kéo lại, rồi lạnh lùng nhìn Vinh Thăng: “Vị trí tổng quản Đông Cung có phải muốn đổi người rồi không?”

Mồ hôi trên trán Vinh Thăng túa ra, “phịch” một tiếng đã thấy hắn quỳ trên mặt đất, “Điện hạ bớt giận, nô tài đáng chết, nô tài không nên ăn nói linh tinh.”

Tề Diệc Bắc bình tĩnh nói: “Hai năm nay ngươi vẫn luôn có cảm tình tốt với Hướng Lương viện, giờ lại muốn xúi giục thái tử phi xuất đầu lộ diện thay cho nàng ấy ư?”

“Nô tài không dám!” – Vinh Thăng liên tục dập đầu, – “Nô tài không dám nữa, xin điện hạ tha mạng.”

Tề Diệc Bắc nheo mắt, im lặng. Vinh Thăng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng quanh trán, hắn chuyển hướng sang cầu xin Phó Du Nhiên: “Thái tử phi điện hạ tha mạng, nô tài không dám nữa.”

Phó Du Nhiên nhìn Tề Diệc Bắc, nàng không hiểu tình huống này như thế nào, đành chớp chớp mắt, “Hắn nói sai à? Không phải Tiết Lương đệ đẩy Phỉ Nhi xuống hồ?”

Tề Diệc Bắc tức giận ném cho nàng một cái liếc mắt đầy xem thường, rồi hắn quay sang Vinh Thăng, lạnh lùng nói: “Niệm tình ngươi từ trước tới nay luôn tận tâm hầu hạ nên lần này ta không truy cứu nữa, sau này chỉ cần làm tốt việc của mình thôi, nếu ngươi còn dám nói hươu nói vượn thì…”

“Không có lần sau! Không có lần sau ạ!” – Vinh Thăng cúi đầu đập trán xuống nền đất kêu lên những tiếng bang bang, “Vinh Thăng không bao giờ dám thế nữa!”

Tề Diệc Bắc vẫy tay đuổi đám người Vinh Thăng đi rồi mới quay sang Phó Du Nhiên, nói: “Không biết hắn nhận được lợi lộc gì từ Phỉ Nhi mà lại đi nói giúp cho nàng ta, tóm lại chuyện này cô đừng nhúng tay vào, để ẫu hậu tự giải quyết đi.”

Phó Du Nhiên cau mày, “Tiết Huyên Trữ cùng Phỉ Nhi đều là người của ta, vì sao không cho ta giải quyết?”(*)

(*)Ý nàng Nhiên nói là: nàng ấy là nữ chủ nhân của Đông cung cũng giống như lão đại của bọn Phỉ Nhi.

“Cái gì mà người của cô?” – Tề Diệc Bắc bị chọc tức đến mức hoa mày chóng mặt – “Toàn bộ hậu cung đều chịu sự quản lý của hoàng hậu, thái tử phi cũng vậy!”

Phó Du Nhiên tính tính toán toán một lúc lâu sau mới nhíu mày nói: “Suy cho cùng thì ta cũng chỉ là nhị đại vương.” (bó tay với nàng )

“Ta chịu thua cô.” – Tề Diệc Bắc day day thái dương – “Mau theo ta về phòng, ta muốn nói chuyện với cô.”

Phó Du Nhiên ngẩng cái mặt đen thùi lùi lên nhìn chằm chằm vào Tề Diệc Bắc, “Không phải từ nãy đến giờ chúng ta vẫn đang nói chuyện sao?”

Tề Diệc Bắc vươn tay vỗ nhẹ lên cái trán xinh xắn của Phó Du Nhiên, “Ban ngày ban mặt cô đừng đứng đây dọa người nữa, là có chuyện quan trọng…”

Chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Thái tử! Ta nghe nói đệ vì cứu Hướng Lương viện nên bị rơi xuống hồ?” – Là Tề Thụy Nam.

Phó Du Nhiên lập tức trốn ra sau lưng Tề Diệc Bắc, cố tình không để cho Tề Thụy Nam nhìn thấy mình. Tề Diệc Bắc liếc nàng một cái, cười hắc hắc. (*)

(*)Xin lỗi cả nhà: thực ra đoạn này rất cụt, nguyên văn là “…ta có chuyện quan trọng…” xong là đến câu “Còn cả thái tử phi nữa…” luôn, không biết do lỗi tác giả hay do lỗi của người convert, thôi thì mình mạn phép biên ra một đoạn để mạch văn được thuận tai.

“Còn cả thái tử phi nữa, nàng ấy có vẻ rất nghiêm trọng.”

Tề Thụy Nam vội hỏi: “Thái y nói thế nào?”

“Ai!” – Tề Diệc Bắc cảm thán, “Cũng không có gì, chỉ dặn nàng ấy phơi nắng nhiều một chút.”

“Kết quả là…” – Trong mắt Tề Diệc Bắc chợt lóe lên tia giảo hoạt, hắn bước nhanh sang bên cạnh một bước – “Liền phơi nắng thành cái dạng này!”

Kẻ trốn sau lưng Tề Diệc Bắc vẫn đang trong tư thế khom người, híp mắt, rình xem Tề Thụy Nam thì bỗng nhiên chỗ ẩn thân lại biến mất.

Tề Thụy Nam nhìn gương mặt đen thui của người đang đứng ở trước mặt bất giác cảm thấy nguy hiểm, hắn muốn lùi lại thủ thế nhưng lý trí đã nhắc nhở hắn đang đứng ở đâu. Tề Thụy Nam cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng cả người thì căng cứng, lỗ mũi nở to, đôi môi khẽ hé ra hít lấy một hơi để tránh một tiếng kinh hô sắp bật ra khỏi miệng, một vài giọt mồ hôi lạnh chảy ra hai bên tóc mai của hắn.

Thực ra hắn đã nhìn thấy sau lưng thái tử có một người, nhưng tưởng người đó là cung nữ hay phi tần đang đứng đùa giỡn với thái tử nên hắn cũng không để ý lắm, bất ngờ lại nhìn thấy thái tử phi thế này, thật sự là muốn khảo nghiệm năng lực giữ bình tĩnh của hắn đây mà.

Phó Du Nhiên hoàn toàn choáng váng, nàng không ngờ Tề Diệc Bắc lại có thể “rút củi đáy nồi”, ngang nhiên bán đứng nàng như vậy. Phó Du Nhiên đứng hình trong tư thế khom người vô cùng khó coi suốt một lúc lâu mới từ từ đứng thẳng lưng lên, nàng cúi đầu xuống thấp đến mức cằm chạm cả vào ngực, giọng nói yếu ớt, lí nhí: “Du Nhiên tham kiến Hoài Vương điện hạ!”

“Hắc, thái tử phi không cần đa lễ.” – Tề Thụy Nam thay đổi tư thế đứng để che dấu sự mất bình tĩnh của mình, hắn quay sang nhìn Tề Diệc Bắc đầy thắc mắc, nhưng Tề Diệc Bắc lại cố tình vờ như không hiểu, quyết tâm ngậm chặt miệng. Phó Du Nhiên liếc Tề Diệc Bắc, cười mỉa: “Hoài Vương điện hạ, đây là phương thuốc dưỡng nhan do quốc sư tặng cho ta, thuốc còn chưa kịp tan hết nên làm người sợ rồi.”

“Thì ra là thế.” – Tề Thụy Nam thả lỏng, nghiêng người nhìn nàng rồi mỉm cười nói: “Thái tử phi không sao chứ?”

“Ta ổn…” – Nhìn bộ dạng này thì ổn ở chỗ nào? Nhớ đến biểu hiện phong phú vừa rồi của Hoài Vương: kinh ngạc, sợ hãi, phòng thủ… đủ cả khiến Phó Du Nhiên cảm thấy chán nản vô cùng, nàng buồn bã quay mặt đi chỗ khác, “Ta… nên về phòng thì hơn…”

Phó Du Nhiên nhanh chóng quay người bỏ đi, trước khi đi nàng còn không quên quẳng cho Tề Diệc Bắc một cái trừng mắt đầy oán hận, trong lòng thầm mắng hắn trăm ngàn lần, giận dữ đi vào tẩm điện.

Vừa bước vào phòng, Phó Du Nhiên đã thấy Mặc Vĩ Thiên đang đi vòng quanh xem xét một cái rương gỗ, nàng chắc chắn lúc rời khỏi phòng không có chiếc rương này, nhìn kỹ thêm một lần nữa, chẳng lẽ là….

“Làm thế nào ngươi tìm ra được nó?”

Mặc Vĩ Thiên giật mình, phản xạ có điều kiện của hắn chỉ ngay xuống dưới gầm giường, Phó Du Nhiên bước đến đẩy Mặc Vĩ Thiên ra, rồi ngồi ngay lên nắp rương, “Ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm đến mức đi lục cả gầm giường của ta sao?”

Đương nhiên Mặc Vĩ Thiên sẽ không nói ra chuyện, hắn thật ra là muốn thừa dịp không có ai ở trong phòng đi tìm một chỗ nấp để tối nay rình xem cuộc sống tư mật buổi đêm của “muội muội” cùng “muội phu”, nhưng lại đụng ngay phải cái rương này, “Ta… bị rớt đồ nên cúi xuống nhặt, ai dè phát hiện ra cái rương này…” – Mặc Vĩ Thiên chột dạ, hỏi ngược lại: “Bên trong có gì sao? Lại còn có khóa nữa?”

“Ngươi quan tâm làm gì.” – Phó Du Nhiên đứng lên túm lấy Mặc Vĩ Thiên kéo ra ngoài, “Ngươi ở đây lâu rồi đấy, không tiễn!”

Mặc Vĩ Thiên đang rất tò mò nên không muốn rời đi, hắn vòng qua người Phó Du Nhiên muốn chạy vào bên trong lại bị nàng nắm lấy cổ áo kéo ra ngoài… Đang trong lúc hai người dằng co thì Tề Diệc Bắc xuất hiện ở trước cửa, mặt hắn đen lại, “Hai người đang làm cái gì đấy?”

Trên tay hắn bưng một cái khay bày đầy các loại bánh điểm tâm nhỏ nhiều màu, Phó Du Nhiên đang đói muốn chết lại thấy đồ ăn nên không để ý đến Mặc Vĩ Thiên nữa, nàng giật lấy cái khay rồi ngồi lên nắp rương gỗ, tay nhón một chiếc bánh đưa lên miệng, trước khi cho tọt vào miệng còn không quên mách tội Mặc Vĩ Thiên, “Hắn định ăn trộm đồ của ta.”

“Hả?” – Mặc Vĩ Thiên đang muốn hô to oan uổng, thì đã thấy Tề Diệc Bắc bước đến bên cạnh mình.

“Sao huynh còn ở đây?”

“Ách…” – Mặc Vĩ Thiên đưa tay lên gãi mũi, tình cảnh này rõ ràng mình đang ở thế yếu, sắp tới chắc sẽ phải chịu tiếng oan một thời gian đây, “Ta đang muốn…”

“Đang muốn rời đi!” – Tề Diệc Bắc dùng chân đá Mặc Vĩ Thiên ra ngoài, đóng cửa lại rồi xoay người nhìn chằm chằm vào đồ vật Phó Du Nhiên đang ngồi lên, “Kia là cái gì?”

“Tài sản cá nhân của ta.”

“Cô mà cũng có tài sản cá nhân?” – Tề Diệc Bắc bước lên cướp lại đĩa điểm tâm, “Mở ra đi!”

Phó Du Nhiên lau miệng, hỏi lại: “Hoài vương đâu?”

“Hắn ở lại để cho cô dọa hắn nữa à?” – Tề Diệc Bắc tức giận hất cằm về phía chiếc rương gỗ, Phó Du Nhiên cười hắc hắc, nhưng lắc đầu.

Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên: “Có muốn biết trước khi đi Hoài Vương đã nói gì không?”

“Nói gì?” – Quả nhiên Phó Du Nhiên lại tỏ ra hứng thú.

Tề Diệc Bắc lập lại cú hất cằm vừa rồi, hắn muốn biết bên trong chiếc rương có cái gì. Phó Du Nhiên do dự mãi, Tề Diệc Bắc hết kiên nhẫn nói: “Chuyện hắn nói có liên quan đến cô, nếu không muốn biết thì thôi.”

“Thật à?” – Hai mắt Phó Du Nhiên sáng lên, dù sao những thứ này hắn đã phát hiện ra thì nhất định phải xem, chi bằng chủ động đổi lấy một chút tin tình báo vẫn hơn, nghĩ vậy, Phó Du Nhiên liền xoay người đi đến bên giường, lật đống chăn đệm lên mò tìm một lúc mới lấy ra được một chiếc chìa khóa, nàng đem chiếc chìa khóa đến đứng ở trước mặt Tề Diệc Bắc, “Nhìn cho kỹ nha.”

“Cạch!” một tiếng, chiếc ổ khóa mở ra, Tề Diệc Bắc tò mò bước đến nhìn vào trong rương, vừa nhìn thấy đồ vật trong đó đã khiến đồng tử của hắn mở gấp đôi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 53

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Si Tâm Tuyệt Đối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 24


Diễm Sắc Thiếu Niên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9


Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 100


Love Love Love

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 36


Cám Ơn Em Vẫn Cười

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 87