21 Hoa Vị Miên lật tung cái ổ của Thanh Dương lên, đừng nói mấy cái lỗ, ngay cả vết nứt cũng không thấy, mấy con chuột hắn nuôi rốt cuộc chui xuống nền đất hay sao?!Mệt mỏi thở không ra hơi, nàng ngã ở trên ghế, nhìn nhìn Tiểu Mao bên cạnh, cảm thán vô tận nói: “Cũng là ngươi ngoan a, Tiểu Mao!”Đột nhiên nhìn thấy một quả lê vừa ăn được một nửa, mắt ngọc của Hoa Vị Miên xoay động, tới tới lui lui bố trí vài thứ trong lều xong, hài lòng vỗ vỗ tay, cười nói: “Bắt chuột vẫn dùng phương pháp truyền thống là tốt nhất!” Một cái rổ, một cây gậy gỗ, cộng thêm một cái bẫy chuột, nhìn xem, tiện lợi hơn nhiều a!Nhân tiện đem dược liệu ra ngoài phơi!Ở bên ngoài dọn dẹp thỏa đáng xong, Hoa Vị Miên vừa mới vén lều vải lên liền nhìn thấy bên cạnh cái bẫy chuột nàng bố trí có một con chuột nhỏ đang quanh quẩn xung quanh, Hoa Vị Miên thiếu chút nữa đem nước trà mới vừa uống cười phun ra, nguyên lai con chuột da hoa trong miệng Thanh Dương chính là một con sóc chuột lông màu trắng, chung quanh mắt có một vòng màu đen, trên người còn có vài bớt đen hình tròn, cái đuôi ngắn một chút liền giống con chó hoang , thân mình to một chút liền giống con heo mẹ.
22 Mới vừa vào đêm, thời điểm Hoa Vị Miên đang nằm trên giường lên tiếng phê phán con chuột nhỏ kia nói không giữ lời thì nghe được bên ngoài lều có chút động tĩnh.
23 Hoa Vị Miên thật buồn bực, người cổ đại biết thiên đường là gì sao?“Có chuyện gì hảo hảo thương lượng. . . . . . ” Hoa Vị Miên cười trừ lui về phía sau, dùng tay ra hiệu cho các nàng cởi dây trói, sau đó nói: “Bây giờ ngươi định làm gì ta?”Như Yên thấy ám hiệu của nàng, vội vàng lén lút tiến tới, nhờ thân thể của Hoa Vị Miên mà tay được che đi, lặng lẽ giúp nàng cởi dây trói.
24 Đang hết sức đắc ý hí hửng, đảo mắt lại nhìn thấy Tông Chính Sở, Thanh Dương cùng vài tên tiểu binh xuất hiện sau lưng Trần Thất. Tông Chính Sở quét mắt nhìn chiếc lều một cái, trầm giọng nói: “Bắt Trần Thất lại.
25 “Kỳ thực cũng không phải là không có biện pháp khác. . . . . . ” Thanh Dương sờ sờ cằm nói. “Biện pháp gì?” Hoa Vị Miên vừa nghe có hi vọng, liền vội vàng hỏi.
26 Hoa Vị Miên nhìn con rắn nhỏ nhao nhao trong tay Thanh Dương nhất thời hít một ngụm khí lạnh, thứ đồ chơi kia mà cắn thì sẽ mất mạng đấy!Theo bản năng lui lại một bước, nàng lắc đầu nói: “Sống chết ta cũng sẽ không để cho nó bò trên người ta!”Thanh Dương đã tính trước cười cười, nói: “Vậy ta phân phó người chuẩn bị củi đốt cho ngươi.
27 “Bản tướng quân đã sớm nghiêm lệnh trong quân không được tuyên dâm, lần xuất chinh này, trong quân đều là tướng sĩ tinh cường hoàng thượng đích thân lựa chọn từ quân đội, bất luận trước kia các ngươi là thủ hạ của ai, nhưng đã dưới trướng của bản tướng quân nhất định phải nghe theo điều khiển! Kỵ Đốc Trần Thất vi phạm quân quy, giấu giếm doanh kỹ, giải về Hoàng Thành để Xa Kỵ tương quân xử phạt.
28 Chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Hoa Vị Miên tò mò hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy?”Đinh Tiểu Hà vỗ đầu một cái nói: “Ta quên mất, tướng quân mời tiên tử qua uống rượu!”“Không phải muốn dỡ trại ư, làm sao vào lúc này ngược lại cuồng hoan thâu đêm?” Hôm qua Thanh Dương bảo nàng bắt chuột không phải vì chuẩn bị dỡ trại sao?“Ban đầu vốn dự định như vậy, nhưng hôm nay toàn bộ mấy ngàn huynh đệ trong tam doanh bị đánh, không có cách nào lên đường, cho nên liền hoãn lại, tối nay là tiệc rượu huynh đệ toàn quân tiếp đón tiên tử!” Nguyên lai là có chuyện xảy ra a!Mắt Đinh Tiểu Hà long lanh nhìn Hoa Vị Miên, làm cho nàng có loại ảo giác mình là động vật hiếm có.
29 Hoa Vị Miên bị Tông Chính Sở ôm ngang người, khóe mắt men say mông lung, hàm chứa phong tình, nhưng cũng chú ý tới một tia ái muội trong ánh mắt đám người kia.
30 “Ngồi vào chỗ đi!” Tông Chính Sở thấy nàng đứng yên ở đó không nhúc nhích. Hoa Vị Miên đem ánh mắt chuyển đến trên người Tông Chính Sở, bị hù dọa giật mình một cái, nàng cuối cùng cũng biết hôm nay những người này đến tột cùng bị làm sao rồi, Tông Chính Sở cư nhiên mỉm cười một góc mười lăm độ!Lê chầm chậm đi tới bên phải hắn rồi ngồi xuống, quay đầu lại thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, lập tức đem tầm mắt dời đi, hướng về phía Tiểu Hoa Bì đang ăn không biết trời đất, nói: “Này, Tiểu Hoa Bì!”Sắc mặt Tông Chính Sở lại trầm xuống khiến ấy phó tướng thiếu chút nữa phun nước trà ra ngoài, ô, bữa cơm hôm nay nhất định tiêu hóa không hiệu quả!Vẫn là tả hữu tướng quân vững vàng, vẻ mặt Vương Miểu nghiêm túc nói: “Tướng quân, nếu tiên tử đã ngồi vào vị trí, vậy chúng ta liền mở tiệc đi!”Tông Chính Sở cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, vẻ mặt không thay đổi, lại cười một cái khiến ọi người rợn cả tóc gáy.
31 Đem Tiểu Hoa Bì đặt trên bả vai, Hoa Vị Miên tính toán ra ngoài đi dạo. Dọc theo đường đi, phàm là người nhìn thấy nàng đều khom lưng chắp tay thi lễ, làm cho nàng muốn chuyên tâm tìm đường ra cũng không có biện pháp.
32 Ngọc Dạng nghiêng người một cái, che đi cái mông, mặt đỏ thành một vòng, nhìn chằm chằm Hoa Vị Miên, nói không nên lời. Hoa Vị Miên cười hắc hắc, nói: “Động tác này đến đây chấm dứt, kế tiếp muốn dạy các ngươi thứ cao cấp hơn!”“Tiên tử, cái gì a.
33 Mắt thấy lửa giận của Thanh Dương càng diễn càng vượng, Hoa Vị Miên dưới chân bôi mỡ nói: “Ta cùng Tiểu Hoa Bì hôm khác trở lại thăm ngươi!”Hỏa tốc rời khỏi y trướng, Hoa Vị Miên đợi một lát, thấy không có người ra ngoài, vì vậy cẩn thận từng li từng tí rón rén chạy về phía Tiểu Mao bên kia.
34 Lúc này, thời gian như dừng lại, vẻ mặt Hoa Vị Miên đắc ý liếc nhìn Thanh Dương mặt mũi tràn đầy tái nhợt, mà Thanh Dương lại đưa mắt hướng tới trên người Tông Chính Sở, người duy nhất có biện pháp với Hoa Vị Miên, hi vọng hắn có thể chủ trì công đạo.
35 Ra khỏi trướng, Hoa Vị Miên cùng Vương Miểu hai người mắt to trừng mắt nhỏ. “Tiên tử, chúng ta chuẩn bị lên đường sao?” Bị nàng nhìn quái dị như vậy, Vương Miểu có một cảm giác sống lưng phát rét.
36 Hoa Vị Miên ôm chăn mỏng, nghe tiếng sấm phía ngoài, trái tim nhỏ bé trực tiếp run lên, rốt cuộc không nhịn được từ trong lều trại chui ra. Thấy trong trướng của Tông Chính Sở vẫn sáng đèn, nàng nhất thời cao hứng, trực tiếp vén lều vải lên liền vọt vào, lại thấy Tông Chính Sở đã cởi được một nửa y phục, tấm lưng màu đồng thiếc đối diện với nàng, lúc này Hoa Vị Miên kêu to: “Oa! Thịt!”Tông Chính Sở nhanh chóng mặc quần áo vào, khẽ cau mày nói: “Ngươi tới đây làm gì?”Hoa Vị Miên ngượng ngùng chạy tới, vùi ở trên giường của hắn, nói: “Ta không ngủ được, đến tìm ngươi tâm sự!”Tông Chính Sở nheo mắt lại: “Ngươi không phải là tiên tử sao, còn sợ sấm chớp?”Mặt Hoa Vị Miên đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia, quả thật chính là trắng trợn châm chọc!“Chính là ta len lén hạ phàm, cho nên Lôi công Điện Mẫu tới bắt ta!” Hoa Vị Miên ngã vào trên giường hắn, rất có ý tứ mặt dày mày dạn.
37 Nhưng mà Hoa Vị Miên cũng không nghe lời như vậy, dĩ nhiên, Tiểu Mao cũng không nghe lời, dù Hoa Vị Miên đã liên tục cảnh cáo nó, nó vẫn làm việc nghĩa không được chùn bước cắn chết bồ câu đưa tin của Tông Chính Sở.
38 Nửa đêm, khi Tiểu Hoa Bì chít chít muốn đánh thức Hoa Vị Miên, làn khói dày đặc cuồn cuộn đã tràn đầy doanh trướng, lúc này, Hoa Vị Miên một thân mồ hôi lạnh, nếu nàng còn ngủ tiếp thì cả đời cũng đừng nghĩ tỉnh lại!Bị khói dày đặc làm sặc đến mức ho khan, Hoa Vị Miên che miệng che mũi từ trên giường bò dậy, mắt thấy bốn phía đều là ánh lửa, hun khói đến mức khiến nàng rơi nước mắt, đông tây nam bắc đều không nhìn rõ.
39 “Chẳng qua là xước da thôi, sẽ không lưu lại sẹo. ” Tông Chính Sở đứng dậy đi tới bên án kỷ, nói: “Ngày mai Ngọc Phong cốc vừa thông suốt, chúng ta liền tiến quân đến Tây Hòa quốc.
40 Thanh Dương đứng ở bên cạnh con rắn, vô cùng đau đớn đưa tay muốn chạm vào, bất đắc dĩ đã không thịt mơ hồ. . . . . . “Hoa Kỳ, ta muốn giết chết ngươi!” Hắn cắn răng nghiến lợi nói, đứng lên liền bổ nhào về phía Hoa Vị Miên.