Chương trước: Q.1 - Chương 152: Cho Tao Một Lý Do Không Giết Mày
1. Q.1 - Chương 1: Đôi Chị Em
2. Q.1 - Chương 2: Sờ Tay Trị Phần Ngọn, Chuyện Phòng The Trị Tận Gốc
3. Q.1 - Chương 3: Một Già Một Trẻ
4. Q.1 - Chương 4: Nữ Vương Ma Hậu
5. Q.1 - Chương 5: Khúc Mắc, Chân Tướng
6. Q.1 - Chương 6: Nhiệm Vụ Mới
7. Q.1 - Chương 7: Xuống Núi
8. Q.1 - Chương 8: Thần Y Đến Rồi
9. Q.1 - Chương 9: Đồng Ý Chữa Trị
10. Q.1 - Chương 10: Tôi Muốn Trị Tận Gốc
11. Q.1 - Chương 11: Ra Tay Trị Liệu
12. Q.1 - Chương 12: Lưu Manh? Dã Y? Thần Y?
13. Q.1 - Chương 13: Phản Ứng Không Giống Nhau
14. Q.1 - Chương 14: Bại Lộ Bí Mật?
15. Q.1 - Chương 15: Hoàn Khố Phạm, Thần Tiên Phạm.
16. Q.1 - Chương 16: Chém Gió Như Đúng Rồi
17. Q.1 - Chương 17: Khoác Lác, Ngày Tận Thế
18. Q.1 - Chương 18: Vạch Trần, Nhận Sai
19. Q.1 - Chương 19: Cá Mè Một Lứa
20. Q.1 - Chương 20: Tôi Không Quen Hắn
21. Q.1 - Chương 21: Rượu Mời Không Uống, Uống Rượu Phạt?
22. Q.1 - Chương 22: Tát Bạt Tai, Đánh Gãy Chân
23. Q.1 - Chương 23: Con Gặp Chuyện Không May, Cha Ra Mặt
24. Q.1 - Chương 24: Không Chết Cũng Phải Lột Da
25. Q.1 - Chương 25: Hối Hận Vì Đã Đầu Thai Làm Người
26. Q.1 - Chương 26: Ra Tay
27. Q.1 - Chương 27: Giang Hồ Nhân Sĩ
28. Q.1 - Chương 28: Tuyên Án Tử Hình?
29. Q.1 - Chương 29: Công Phu Mèo Quèn
30. Q.1 - Chương 30: Không Đánh Nhau Thì Không Quen Biết
31. Q.1 - Chương 31: Từ Thiên Đường Đến Địa Ngục
32. Q.1 - Chương 32: Tiền Mất Tật Mang
33. Q.1 - Chương 33: Diệp Phàm Trở Lại
34. Q.1 - Chương 34: Tránh Được Mồng Một, Không Trốn Được Mười Lăm
35. Q.1 - Chương 35: Trước Khi Làm Việc, Phải Biết Làm Người
36. Q.1 - Chương 36: Ngưu Bức, Láo Toét
37. Q.1 - Chương 37: Mầm Tai Họa Mai Phục
38. Q.1 - Chương 38: 2 Bộ Mặt
39. Q.1 - Chương 39
40. Q.1 - Chương 40: Toàn Trường Oanh Động
41. Q.1 - Chương 41: Tai Vách Mạch Rừng
42. Q.1 - Chương 42: Làm Chút Gì Đó
43. Q.1 - Chương 43: Tự Cho Là Đúng
44. Q.1 - Chương 44: Âm Thầm Ra Tay
45. Q.1 - Chương 45: Đánh Cuộc
46. Q.1 - Chương 46: Ngày Mở Thầu
47. Q.1 - Chương 47: Chưa Biết Hươu Chết Về Tay Ai?
48. Q.1 - Chương 48: Chưa Thấy Quan Tài Chưa Đổ Lệ, Chưa Thấy Z Ú Xệ Chưa Kinh Hồn
49. Q.1 - Chương 49: Không Có Việc Gì Thì Tìm Đánh
50. Q.1 - Chương 50: Anh Hùng Phía Sau Màn
51. Q.1 - Chương 51: Vẽ Rắn Thêm Chân
52. Q.1 - Chương 52: Cừu Hận Tăng Lên
53. Q.1 - Chương 53: Tự Cao Tự Đại
54. Q.1 - Chương 54: Tìm Chết
55. Q.1 - Chương 55: Rút Củi Dưới Đáy Nồi
56. Q.1 - Chương 56: Một Tát Đập Chết
57. Q.1 - Chương 57: Một Kích Trí Mạng
58. Q.1 - Chương 58: Vũ Nhục Người Khác, Tất Tự Nhục
59. Q.1 - Chương 59: Ông Chủ Bị Tai Ương, Nô Tài Chôn Cùng
60. Q.1 - Chương 60: Lễ Chúc Mừng.
61. Q.1 - Chương 61: Say, Cứng Ngắc
62. Q.1 - Chương 62: Nói Ra Tiếng Lòng, Bệnh Tình Phát Tác
63. Q.1 - Chương 63: Lâm Vào Điên Cuồng
64. Q.1 - Chương 64: Ra Tay Giúp Đỡ
65. Q.1 - Chương 65: Tróc Gian, Tróc Gian
66. Q.1 - Chương 66: Anh Chơi Thú Nhún Sao?
67. Q.1 - Chương 67: Nữ Thần Trạch Nam
68. Q.1 - Chương 68: Nữ Thần Mời
69. Q.1 - Chương 69: Không Dứt
70. Q.1 - Chương 70: Phòng Ngừa Rắc Rối Có Thể Xuất Hiện
71. Q.1 - Chương 71: Mệnh Trung Chú Định Gặp Nhau?
72. Q.1 - Chương 72: Phụ Tử
73. Q.1 - Chương 73: Miếng Thịt Nằm Trên Thớt?
74. Q.1 - Chương 74: Gió Thổi Báo Giông Tố Sắp Đến
75. Q.1 - Chương 75: Gặp Nhau Tại Linh Ẩn Tự
76. Q.1 - Chương 76: Thân Phận Sáng Tỏ
77. Q.1 - Chương 77: Bắt Cóc, Truy Kích
78. Q.1 - Chương 78: Trực Đảo Hoàng Long
79. Q.1 - Chương 79: 10 Bước Giết 1 Người
80. Q.1 - Chương 80: Bọn Mày Cùng Lên Đi
81. Q.1 - Chương 81: Lấy Máu
82. Q.1 - Chương 82: Diệt Sạch
83. Q.1 - Chương 83: Một Tên Cũng Không Để Lại!
84. Q.1 - Chương 84: Trợn Mắt Há Hốc Mồm
85. Q.1 - Chương 85: Làm Bạn Với Bạch Phú Mỹ
86. Q.1 - Chương 86: Lo Âu Và Cảm Kích
87. Q.1 - Chương 87: Ba Cô Gái
88. Q.1 - Chương 88: Họ Diệp, Đến Từ Đế Đô
89. Q.1 - Chương 89: Không Giận Mà Uy
90. Q.1 - Chương 90: Ván Cờ Sơ Hiện
91. Q.1 - Chương 91: Nam Thiếu Lên Phía Bắc
92. Q.1 - Chương 92: Vô Đề
93. Q.1 - Chương 93: Củi Khô Gặp Lửa
94. Q.1 - Chương 94: Nhắc Nhở
95. Q.1 - Chương 95
96. Q.1 - Chương 96: Cởi Chuông Phải Do Người Buộc Chuông
97. Q.1 - Chương 97: Mất Cái Này Được Cái Khác Mất Công Này Được Công Kia?
98. Q.1 - Chương 98: Tiểu Nhân Đắc Chí
99. Q.1 - Chương 99: Chó Cậy Gần Nhà, Gà Cậy Gần Chuồng
100. Q.1 - Chương 100: Không Hẹn Mà Gặp
101. Q.1 - Chương 101: Người Muốn Chết Là Bọn Mày
102. Q.1 - Chương 102: Trả Nợ
103. Q.1 - Chương 103: Toàn Bại
104. Q.1 - Chương 104: Đây Không Phải Là Mơ
105. Q.1 - Chương 105: Diệp Văn Hạo Hiện Thân
106. Q.1 - Chương 106: Chuyện Giang Hồ, Giang Hồ
107. Q.1 - Chương 107: Lời Hứa Hẹn Đầu Tiên
108. Q.1 - Chương 108: Kinh Động
109. Q.1 - Chương 109: Giết !!
110. Q.1 - Chương 110: Muốn Chết Sớm
111. Q.1 - Chương 111: Nhổ Hết Răng
112. Q.1 - Chương 112: Đột Phá Tiên Thiên Nhập Môn.
113. Q.1 - Chương 113: Giãy Dụa
114. Q.1 - Chương 114: Giết Chết Thiên Tài Hồng Vũ Môn
115. Q.1 - Chương 115: Không Hối Hận
116. Q.1 - Chương 116: Trong Lòng Như Vẽ Giang Sơn
117. Q.1 - Chương 117: Âm Hiểm
118. Q.1 - Chương 118: Cầu Hôn
119. Q.1 - Chương 119: Ủy Khuất
120. Q.1 - Chương 120: Chưa Thấy Quan Tài Chưa Đổ Lệ
121. Q.1 - Chương 121: Quyết Nghị Cuối Cùng
122. Q.1 - Chương 122: Diệp Phàm Ra Mặt
123. Q.1 - Chương 123: Nói Thật Mà Không Ai Tin
124. Q.1 - Chương 124: Anh Nguyện Vì Em Mà Phá Lệ..
125. Q.1 - Chương 125: Khinh Người Quá Đáng
126. Q.1 - Chương 126: Không Để Nó Chịu Ủy Khuất
127. Q.1 - Chương 127: Trò Hay Bắt Đầu
128. Q.1 - Chương 128: Cơn Ác Mộng
129. Q.1 - Chương 129: Có Chuẩn Bị Mà Đến
130. Q.1 - Chương 130: Ma Hậu Cường Thế
131. Q.1 - Chương 131: Chuộc Lỗi
132. Q.1 - Chương 132: Thấy Gió, Cao Thủ Thay Đổi Sắc Mặt
133. Q.1 - Chương 133: Trèo Càng Cao, Té Càng Đau
134. Q.1 - Chương 134: Sớm Biết Như Thế, Tội Gì Phải Làm
135. Q.1 - Chương 135: Mất Bò Mới Lo Làm Chuồng, Thì Đã Trễ
136. Q.1 - Chương 136: Cảm Ơn Anh, Thủ Hộ Thần Của Em
137. Q.1 - Chương 137: Em Muốn Ở Trên
138. Q.1 - Chương 138: Bí Mật, Uy Hiếp
139. Q.1 - Chương 139: Khúc Nhạc Dạo
140. Q.1 - Chương 140: Điên Cuồng Qua Đi, Bán Bộ Tiên Thiên
141. Q.1 - Chương 141: Cha Con Gặp Mặt, Tạo Hóa Trêu Người
142. Q.1 - Chương 142: Bố Cục Cùng Mong Đợi
143. Q.1 - Chương 143: Lưu Ly, Nhược Thủy
144. Q.1 - Chương 144: Hiểu Lầm, Ủy Khuất
145. Q.1 - Chương 145: Ngang Ngược Càn Rỡ
146. Q.1 - Chương 146: Ảo Tưởng Là Một Loại Bệnh
147. Q.1 - Chương 147: Tự Tác Đa Tình
148. Q.1 - Chương 148
149. Q.1 - Chương 149: Sáng Lập Truyền Thuyết, Trở Thành Trò Cười
150. Q.1 - Chương 150: Oan Gia Ngõ Hẹp
151. Q.1 - Chương 151
152. Q.1 - Chương 152: Cho Tao Một Lý Do Không Giết Mày
153. Q.1 - Chương 153: Đi Đêm Có Ngày Gặp Ma
154. Q.1 - Chương 154: Hiệu Ứng Lan Tỏa
155. Q.1 - Chương 155: Ngàn Vàng Khó Mua Được Một Lời Hứa
156. Q.1 - Chương 156: Không Phải Là Không Báo, Mà Là Chưa Tới Lúc
157. Q.1 - Chương 157: Có Tật Giật Mình
158. Q.1 - Chương 158: Sự Việc Đã Bại Lộ
159. Q.1 - Chương 159: Gian Tình Bại Lộ, Tuyệt Xử Phùng Sinh
160. Q.1 - Chương 160: Âm Mưu Khởi Động
161. Q.1 - Chương 161: Gió Thổi Mưa Giông Trước Cơn Bão
162. Q.1 - Chương 162: Bão Táp Đã Tới.
163. Q.1 - Chương 163: Hắc Triều Chung Hiện.
164. Q.1 - Chương 164: Xem Thường.
165. Q.1 - Chương 165
166. Q.1 - Chương 166: Xuất Sơn.
167. Q.1 - Chương 167: Bọn Mày Cũng Phải Chôn Cùng.
168. Q.1 - Chương 168: Thời Khắc Nguy Cấp.
169. Q.1 - Chương 169: Một Chiêu Giết Địch, Tìm Đường Sống Trong Cõi Chết.
170. Q.1 - Chương 170: Hôm Nay Mày Chết Chắc.
171. Q.1 - Chương 171: Diệp Văn Hạo Tới
172. Q.1 - Chương 172: Có Vài Người Không Thể Chọc Nổi
- Mày....
Dưới màn đêm, Lữ Văn há to mồm, trợn tròn mắt nhìn Diệp Phàm, cố gắng nói cái gì nhưng lại không thể phun ra một chữ, trong lòng hoàn toàn sợ hãi.
- Đại ca ca, cha của Lữ Văn là người phụ trách tổ chức Viêm Hoàng tại Đông Hải.
Dường như nhận ra Diệp Phàm sẽ hạ thủ với Lữ Văn, Tư Đồ Nhược Thủy không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở.
- Đúng...Đúng vậy, Lữ Thương Hải người phụ trách tổ chức VIêm Hoàng tại Đông Hải này là cha của tao.
Nghe được lời nói của Tư Đồ Nhược Thủy, vẻ hoảng sợ trên mặt Lữ Văn từ từ biến mất.
- Thì ra là vậy.
Diệp Phàm nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ.
Mắt thấy Diệp Phàm nghe được mình nói xong cũng không dám cử động, Lữ Văn cho rằng Diệp Phàm sợ, vẻ mặt toát ra vài phần cuồng ngạo:
- Mày thân là võ giả, lại động thủ với người bình thường, đã không tuân thê quy định của tổ chức Viêm Hoàng, tổ chức Viêm Hoàng sẽ truy cứu trách nhiệm của mày. Nếu bây giờ mày thả tao ra, nhận sai với tao, tao có thể suy nghĩ một chút, để cho cha tao tha ày một cái mạng.
Diệp Phàm nghe vậy cũng không trả lời, mà cười to.
- Chẳng lẽ mày muốn làm địch của tổ chức Viêm Hoàng?
Chẳng biết tại sao, thấy Diệp Phàm cười, trong lòng Lữ Văn trầm xuống, cảm thấy có chút không ổn.
- Đầu tiên, tao cũng không có xuất thủ với người bình thường, tao chỉ gọi một tiếng quỳ xuống, kết quả là bọn hắn quỳ xuống, hơn nữa, mới vừa rồi mày ra tay trước với tao, còn muốn đẩy tao vào chỗ chết.
Trong lòng Diệp Phàm đã có quyết định, trầm giọng nói:
- Cuối cùng, tao nghe nói bình thường mày ở trong trường xưng vương xưng bá đã quen, khi dễ không ít người, nếu nói không tuân theo quy định, dường như là mày chứ không phải là tao.
- Mày...
Nghe Diệp Phàm nói thế, Lữ Văn cố gắng giải thích cái gì.
Chẳng qua là.
Không đợi hắn nói hết lời, Diệp Phàm lại mở miệng, giọng nói lạnh lẽo:
- Lui một bước mà nói, cho dù đắc tội với tổ chức Viêm Hoàng thì như thế nào? Chẳng lẽ chỉ cho phép dân phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn sao?
- Mày.. Mày xác định sẽ làm như vậy?
Giọng nói Lữ Văn run lên:
- Cha tao chẳng những là người phụ trách tổ chức Viêm Hoàng tại Đông Hải, hơn nữa còn là cao thủ TIên Thiên Đại Thành, nếu mày dám động một đầu ngón tay của tao, cha của tao sẽ không bỏ qua ày. Cho dù mày chạy trốn tới chân trời góc biển, người cũng sẽ giết mày..
- Mày không có trí nhớ rồi.
Đối mặt với uy hiếp của Lữ Văn, Diệp Phàm chẳng những không có sợ hãi, ngược lại, trực tiếp xuất thủ, tay trái hóa thủ vi chưởng, đánh về phía Đan ĐIền của Lữ Văn.
"Bốp"
Tiếng giòn vang truyền ra, Kình lực trong tay của Diệp Phàm bộc phát, phá hủy Đan Điền của Lữ Văn, hơn nữa còn phá luôn tuyến tiền liệt của hắn, gián tiếp để cho Lữ Văn biến thành thái giám.
"A"
Cơn đau truyền đến, gương mặt Lữ Văn trắng bệch, người cong như con tôm, mồ hôi rơi như mưa.
"Vù"
Diệp Phàm ném Lữ Văn giống như là ném một con chó về phía đám người Trương Kiếm Nhâm.
-Mày...
Thấy Đan ĐIền của mình bị phá, hơn nữa còn biến thành thái giám, Lữ Văn giống như một con dã thú điên cuồng, rống lên.
- Mày muốn nói cho tao biết, cha của mày sẽ bâm tao ra thành vạn đoạn sao?
Diệp Phàm mỉm cười, lên tiếng.
Nhìn vào nụ cười của Diệp Phàm, một tia lý trí nói cho Lữ Văn biết, Diệp Phàm sẽ không sợ hắn trả thù.
- Về nói cho thằng cha mày biết, thân là thành viên quan trọng của tổ chức Viêm Hoàng, hắn chẳng những truyền lại ày " Viêm Hoàng quyền", lại để mày khi dễ người trong trường, hắn đã không làm tròn trách nhiệm. Nếu như hắn muốn làm trái với quy tắc dùng luật pháp để tìm tao báo thủ, tao sẽ tùy thời phụng bồi.
Diệp Phàm mở miệng, giọng nói còng cuồng ngạo hơn cả Lữ Văn.
NGhe Diệp Phàm nói thế, Lữ Văn thiếu chút nữa bất tỉnh, mở to mắt, sắc mặt ngốc sáp nhìn Diệp Phàm:
- Rốt cuộc mày là ai?
"Bịch"
"Bịch"
Không trả lời, tiếng dập đầu vang lên.
Trương Kiếm Nhâm cùng một tên chó săn của Lữ Văn ở bệnh cạnh không thèm để cha của Lữ Văn vào mắt, trực tiếp hoảng sợ, không nói hai lời, vội vàng dập đầu về phía Diệp Phàm.
- Bọn..Bọn mày làm gì đó?
Thấy một màn như vậy, Lữ Văn giận đến cả người run lên.
Làm gì?
"Bịch"
"Bịch"
Trả lời Lữ Văn chính là tiếng dập đầu.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, 4 người tkv giống như là một con chó TQ, dập đầu trước người Diệp Phàm.
Ở bọn hắn xem ra, chỉ có thể dập đầu đến khi Diệp Phàm hài lòng, sau đó cởi quần áo, để trần truồng chạy quanh ĐH Đông Hải, cuối cùng cút ra khỏi đây, mới có thể thoát khỏi rập khuôn như Lữ Văn.
"Phốc"
Thấy vậy, Lữ Văn lửa giận công tâm, tức giận đến mức phun một ngụm máu, xụi lơ trên mặt đất.
Mà đám người tkv lại không để ý đến cơn đau trên trán, run giọng nói:
- Xin...Xin ngài bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi lập tức cởi quần áo...
- Chúng ta đi.
Mắt thấy có vài người xung quanh lấy điện thoại ra quay, Diệp Phàm không hề dừng lại, mà hướng về phía Tư Đồ Nhược Thủy cùng Tô Lưu Ly gọi một tiếng rồi dẫn đầu bước đi.
"Phù"
Đưa mắt nhìn bóng lưng Diệp Phàm rời đi, Trương Kiếm Nhâm cảm giác rằng mình đã đi một vòng quanh Quỷ Môn quan.
- Tư...Tư Đồ Nhược Thủy, rốt cuộc hắn là ai?
Lữ VăN thấy thế, hoàn toàn không để ý thương thế, mạnh mẽ ngồi dậy, 2 mắt đỏ bừng, bộ mặt vặn vẹo , giống như là một con chó điên, điên cuồng hét lên:
- Nói cho ta biết, cô hãy nói cho ta biết.
Không để ý đến tiếng gầm gừ của Lữ Văn, Tư Đồ Nhược Thủy bước đi theo Diệp Phàm.
Mà Tô Lưu Ly lại quay đầu lại, mặc niệm nhìn Lữ Văn một cái:
- Lữ Văn, đi đêm có ngày gặp ma.
Xem tiếp: Q.1 - Chương 154: Hiệu Ứng Lan Tỏa