21 Trực giác Tả Xuyên Trạch luôn luôn rất chuẩn, đặc biệt lúc khi hắn nhắm mắt lại, việc này khiến cho hắn đối với kích thích bên ngoài dị thường mẫn cảm, cho nên khi Tống Triết trong mắt loé lên một tia sáng lạnh lùng thì, hắn cũng cảm giác được phía sau truyền tới sát khí chợt loé lên.
22 Được Tống Triết ban tặng, đêm qua Tả Xuyên Trạch cũng đạt được cao trào, cho nên hắn có cảm giác ngủ rất trầm, chỉ cảm thấy trên người nhẹ bỗng không tìm được cảm giác thực.
23 Tống Triết cúi đầu nhìn hắn, đáy mắt yêu mị nồng nặc của Tả Xuyên Trạch đã lui đi sạch sẽ từ lâu, con ngươi cực đen không hề gợn sóng, một mảnh tĩnh mịch, không yêu không hận, giống như cả người đều đắp kín một lớp mất hẳn cảm xúc.
24 Tả Xuyên Trạch có thể cảm nhận được ánh mắt của y, nhưng hắn từ từ nhắm hai mắt cũng không nói gì, Tống Triết nhìn hắn một lát cũng không nói lời nào, sau cùng nằm xuống cạnh hắn cầm chăn đắp kín đem hắn ôm vào trong lòng, sờ sờ đầu của hắn cũng nhắm mắt lại.
25 Mấy người bọn họ rất nhanh đã tới quân doanh, Tống Triết đi tìm Tang tướng quân thảo luận một số vấn đề cuối cùng nên liền đứng dậy tạm biệt, Tả Xuyên Trạch cũng cùng Địch Hàn nói muốn rời đi, Địch Hàn do Tang tướng quân theo dõi nên đối Tống Triết không ra tay được, lúc trong lòng đang phiền muộn lại biết được người này phải rời đi, hơn nữa còn là rời đi cùng người đàn ông gã hận, tàn bạo trong lòng lại tăng thêm một phần, hơn nữa một đêm không ngủ đáy mắt đầy tơ máu, nhìn qua rất kinh khủng.
26 Đường ven biển gần thành phố S có rất nhiều làng chài, trong đó có một thôn nhỏ, thôn này dựa vào núi mà xây, xây ở sườn núi hơi nghiêng, có một đường quốc lộ quanh co xuôi thẳng lên núi, chạy xe hơn mười phút sẽ gặp một mảnh đất tương đối bằng phẳng, lại hướng phía trước mà đi sẽ thấy ven đường dựng một tấm bia đá, mặt trên tấm bia đá viết rõ ràng đất này đều là lãnh địa tư nhân.
27 Trong khoảng thời gian nửa đêm này là khó khăn nhất, Tả Xuyên Trạch phải dùng đến tất cả ý chí sức lực mới có thể chống lại tàn bạo trong cơ thể, tinh thần của hắn tập trung cao độ vào trong cơ thể, gần như không nghe rõ Tống Triết nói gì, thế nhưng giọng nói kia lại rất êm tai, ấm áp dịu dàng, một chút chán ghét cũng không thấy.
28 Giường lớn trong phòng ngủ của Tả Xuyên Trạch làm rất là tinh xảo xa hoa, bốn phía treo màn che mỏng, nhìn qua rất đậm hương vị cổ xưa, nệm rất mềm, thế nên nằm trên đó lập tức lõm thành một khối lớn, Tống Triết ở bên cạnh hắn ngồi xuống, nương theo ánh trăng nhàn nhạt cúi đầu nhìn hắn, Tả Xuyên Trạch ngủ say thì không có chút hơi thở tà ác như thường ngày, mà là có vẻ đặc biệt nhu thuận an tĩnh, làm cho người ta nhịn không được nghĩ ôm vào trong ngực hôn nhẹ xoa xoa.
29 Danh tiếng Phùng Ma thật sự là rất vang dội, cho nên Tả Xuyên Trạch lần này đặt làm thứ gì đó sáng sớm ngày thứ hai liền làm xong rồi, Lang Trì từ câu lạc bộ lấy đem về, cầm đến trước mặt hắn nói, “Chủ nhân, đây là thứ ngài muốn.
30 Phụ trách truyền tin trở lại chính là thủ hạ buổi trưa, Tống Triết nhìn hộp cầm trong tay lại nhìn một bộ dạng muốn nói lại thôi của người kia, liền hiểu rõ cười nói, “Nói đi, bên trong là đựng thứ gì, hay là em ấy cho cậu mang cho tôi rồi nói gì?”
Người nọ thận trọng đem hộp đặt ở trên bàn sách, run lẩy bẩy nói, “Đại thiếu gia, ngài … Ngài xem trước một chút đi.
31 –– “Hắc Yến, ông muốn mang tôi đi đâu sao?”
–– “Đi một nơi con chưa từng đi qua, được rồi, hiện giờ có thể đem bịt mắt xuống, Trạch, con xem ––” thanh âm ôn nhu bên tai vang lên, sau đó đưa tay chỉ phía dưới, “Thấy đứa trẻ kia không? Đó là quà tặng ta chuẩn bị cho con, nó đúng là cái bóng của con.
32 Tả Xuyên nhận thấy được ánh mắt của y ở trên người mình dừng lại có một chút lâu liền hơi mở mắt ra nhìn y một chút, khoé miệng liền như trước câu lên một nụ cười xấu xa, “Thế nào, tôi quyết định không làm anh, anh có đúng hay không rất mất mát?”
Tống Triết bất đắc dĩ nói, “Câu kế tiếp có đúng hay không nói ‘Anh đã mất mác thì nằm yên đi vui vẻ chút’?”
Tả Xuyên Trạch từ trong chăn vươn một tay nắm lấy cằm của y, cười đến đặc biệt yêu nghiệt, “Anh cứ nói đi?”
Tống Triết mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt y dừng lại một chút ở cánh tay chậm rãi chuyển qua xương quai xanh trước ngực, nhịn không được hướng bên kia tiếp cận, da thịt dính nhau cảm giác khiến y rất thích ý, y kéo tay hắn xuống, nghiêm túc đem đầu của hắn, cúi đầu hôn tới, y hôn rất nghiêm túc cũng rất tỉ mỉ, khiến hơi thở của mình từng tấc xâm nhập vào cơ thể hắn, ôn nhu mà triền miên.
33 Đời người có bốn sự kiện lớn tốt đẹp, một việc trong đó chính là mi gặp được bạn cũ. Đương nhiên, việc này cũng phải cần phân biệt trường hợp, ví dụ như ở buổi đấu giá Châu Âu cỡ lớn gặp nhau nội tâm của hai người nghĩ không có chuyện gì tốt.
34 Tả An Tuấn bị ảnh hưởng từ người kia nhặt về thật sự là quá sâu, hung hăng càn quấy, tạc mao khác người, làm việc tuỳ tính, cho nên mấy năm nay chuyện có thể để cho cậu cứng đờ ngoại trừ đoạn thời gian trước biết được anh trai cậu ở trên biển bị nổ ngoài ra hầu như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hiện giờ người cậu nhìn trước mắt, lại cảm thấy máu cả người đều đọng lại, vốn những mảnh nhỏ trong đầu đã biến mất trong nháy mắt nổi lên khâu thành bức tranh hoàn chỉnh, cuối cùng khiến cậu có chút mờ mịt luống cuống.
35 Tống Triết đầu tiên là yên lặng trong một chớp mắt, sau đó chậm rãi hướng xe hơi đi đến, khom lưng lên xe ngồi xong, từ từ nói, “Nói một chút coi. ”
“Việc này giải thích tương đối phiền phức, tôi nói một chút,” người nọ chậm rãi nói, “Anh biết hiện tượng thuỷ triều không?” Cậu nói xong việc này cũng không chờ y trả lời, mà là tự mình nói một chút, “Thuỷ triều là chỉ hiện tượng lên xuống của nước biển do chịu ảnh hưởng lực hấp dẫn của mặt trăng và mặt trời mà phát sinh ra chu kỳ, dựa theo âm lịch của nước ta mà tính, mùng một và mười lăm là con nước lớn.
36 Đại ngạc* [con cá sấu lớn] súng ống đạn dược Đông Nam Á thọ yến được tổ chức trên một đảo tư nhân ở Thái Bình Dương, Tả Xuyên Trạch lúc đến đã gần chạng vạng, nắng chiều như máu ở cuối chân trời đốt một mảnh màu sắc tuyệt nhiên* [tuyệt: đoạn tuyệt, cắt đứt; nhiên: đúng, không sai], hắn hạ trực thăng xuống, đứng tại chỗ ngắm nhìn phía xa, con ngươi cực đen nhuộm một tầng lửa đỏ.
37 Tả Xuyên Trạch ra khỏi cửa theo đường chính vẫn đi về phía trước, đến cạnh suối phun mới dừng lại, trong tay của hắn còn cầm ly rượu chưa uống hết, lúc này nước mưa đánh vào trong ly đế cao phát ra tiếng leng keng thùng thùng, đem pha chất lỏng màu đỏ càng lúc càng mờ nhạt.
38 Tống Triết trở lại biệt thự sau đó trực tiếp lên lầu hai, Tả Xuyên Trạch lúc này đã ngồi ở trong một gian phòng khách trên ghế sa lon uống rượu đỏ, hắn vừa tắm rửa xong, mặc một bồ áo ngủ chất vải mềm mại, trên ngực lộ ra còn có thể thấy một chút giọt nước, trên tay phải của hắn quấn một vòng băng gạc, vết máu nhàn nhạt từ bên trong thấm ra ngoài, mang theo một chút mùi vị truy lạc.
39 Mỗi năm khách du lịch đến Lệ Giang rất nhiều, người phục vụ khách sạn nhìn đoàn người lui lui tới tới, vội vàng mà qua, ấn tượng lưu lại ở trong đầu xếp đống, ngày qua ngày, khuôn mặt không ngừng thay đổi, dần dần thì không tìm ra dấu vết, chỉ có một số nhân vật lưu lại mang đến xúc động hoặc rung động, cũng ví dụ như ba ngày trước hai người tới chỗ này.
40 Liệp diễm* [săn tươi đẹp = săn người đẹp]
Tả Xuyên Trạch ngửa đầu, bị động thừa nhận người này hôn, Tống Triết buông tay hắn chậm rãi trượt đến thắt lưng, hơi chút dùng lực khiến cho hai bên dán gần hơn, đầu lưỡi chặt chẽ quấn quít lấy hắn không tha, vốn mềm nhẹ hôn cũng biến thành có chút cấp thiết, Tả Xuyên Trạch gần như đúng lúc “Ừm” nhẹ một tiếng, ý thức chậm rãi trở nên thanh minh, cực lực nghiêng đầu né tránh y.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 3