101 Đối với ông chủ Kim mà nói, y tuyệt không tin chuyện duyên phận quỷ dị gạt người gì đó. Lúc nhỏ, mỗi khi y muốn cái gì đó hoặc là món đồ chơi nào đó, phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân luôn dùng mấy lời thâm ý mà nói với y, thứ này rất quý, nếu con và nó có duyên phận, chờ đến lúc nó giảm giá ba mẹ sẽ mua! Vì thế, khi ông chủ Kim vẫn còn là một thằng nhóc shota, liền không ngừng ngóng trông duyên phận tới, nhưng thực tế lại chứng minh một điều, duyên phận giữa y và đồ chơi ít đến đáng thương, hơn nữa lúc duyên phận tới, y đã bắt đầu mong chờ duyên phận với món khác rồi.
102 Kim Dư và Trương Lương Sơn gặp lại nhau tuyệt đối là chuyện đáng mừng, nhưng mà đáng mừng thì đáng mừng, vẫn có cái gọi là dù thân huynh đệ cũng phải tính rõ ràng, cho nên Trương Lương Sơn thương lượng với lão đệ của hắn, bồi thường phí tổn cửa nhà và sân.
103 Là một trong ngũ đại chân chó, ặc, thủ hạ của Kỳ Thanh Lân, từ sau khi nhận boss là chủ, cuộc sống của y luôn ở mức nước sôi lửa bỏng. Bởi vì y là hậu nhân của bộ tộc Ảnh Ưng đã sắp tuyệt diệt, cho nên phần lớn thời gian, y đều nấp trong bóng tối, trở thành ảnh vệ bảo hộ chủ tử.
104 Một tháng, nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ cần ba mươi ngày cũng đủ để cho đám dị thú thương tàn trên Địa Cầu dưỡng tốt thân thể, sau đó xốc tinh thần, hì hục đi thăm dò nhà mới sẵn định hướng an cư lạc nghiệp luôn.
105 Ở trong lòng của nhị thiếu gia Kỳ Thiên Thông được Kỳ Lân gia sủng từ nhỏ cho tới lớn, sự tồn tại của Kỳ Thanh Lân, ngay từ đầu gã đã không hiểu. Gã có một người cha sủng gã và một người mẹ cưng chiều, hơn nữa dựa thân phận trong bộ tộc Kỳ Lân đã khiến gã cho rằng, gã trời sinh đã phải đứng ở nơi cao cao tại thượng mà nhìn xuống tất cả mọi người.
106 Ông chủ Kim là người rất hòa khí rất nhã nhặn được người yêu dị thú thích. Đây là lời của cái người nào đó đang tự đắp vàng lên mặt nói, đối với việc này, đám dị thú tỏ vẻ mặc dù có đôi chỗ có chút khuếch đại quá mức, nhưng cũng coi như đúng.
107 Nguyên Tĩnh Nhã là một nữ nhân gần như hoàn mỹ-- Phàm là những người quen biết bà ta đều đánh giá như vậy. Vô luận là mỹ mạo hay trí tuệ, thủ đoạn của bà ta cùng với gia thế, đều khiến cho người ta không thể moi ra được một khuyết điểm nào.
108 Nguyên Tĩnh Nhã nhìn tên thanh niên cười không thấy dấu vết kia, mặt xanh mét. Tuy một phát sét đó không xuyên qua được bộ quần áo phòng hộ của bà, nhưng cảm giác bị người chế giễu, vẫn khiến bà cực đau đớn! Chưa bao giờ bà nghĩ sẽ có ngày bản thân bị người ta làm cho nói không nên lời, loại cảm giác khổ sở này đã bao lâu rồi bà chưa cảm nhận qua?! Dần dần Nguyên Tĩnh Nhã nheo lại hai mắt, khí thế quanh thân đều biến đổi! Đừng tưởng ngươi chỉ cần nhàn hạ dùng chút mánh lới liền có thể bức ta vào góc chết như vậy! “Vị tiên sinh này.
109 Lúc Kỳ Thanh Lân mỉm cười gọi hai chữ ‘mẹ nhỏ’, Nguyên Tĩnh Nhã liền biết chuyện sẽ không đơn giản như bà nghĩ. Kết quả, hiện tại so với tình huống xấu nhất mà bà nghĩ đã hỏng bét hơn ba phần.
110 Kim Dư vừa thốt lên đã khiến cho vẻ mặt Nguyên Tĩnh Nhã lập tức biến đổi. Giống như phản xạ có điều kiện mà nhìn quanh quất, sau đó mới nhớ ra quang ảnh có thể được quay chụp từ bất kỳ góc độ bất kỳ phương hướng nào, căn bản không thể trốn tránh hoặc phá hư.
111 Cuối cùng …. Nguyên Tĩnh Nhã và Kỳ Thiên Thông được thuộc hạ nâng về nhà. Chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả. Kỳ Thiên Thông không những bị chôn sống mà còn bị Bánh Bao và Tiểu Bảo hành hung cho nên không đứng lên nổi là điều dễ hiểu, còn Nguyên Tĩnh Nhã, cho dù Kỳ Thanh Lân không thích người phụ nữ này tới đâu đi nữa, thì bà ta cũng xem như là trưởng bối, đánh đàn bà tới mức không thể đi nổi thì quá không phù hợp với thân phận của boss rồi.
112 Biên niên sử Thủ Đô Tinh, ngày 4 tháng 12 năm xxxxx. Đó là một ngày tuyết rơi ngập trời…. mới là lạ. Đương nhiên, cũng chả phải là diễm dương cao chiếu[85] gì.
113 Tuy Kim Dư đứng ở phía sau rất muốn nói bản thân chỉ là một kẻ đả tương du tránh để người khác nhìn thấy mình đi cùng với một tên lừa bịp không đáng tin, nhưng có một câu nói vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân[88].
114 Bên này Bạch Toa phải chống chọi với cơn bão của Phượng hoàng đêm Bạch Lăng đến mức không thể nói được gì, mà ở tại Nam Thiên Môn kia, đám người đang tụ tập vây xem cuối cùng cũng bắt đầu tan rã.
115 Phàm là người đã từng đi học thì đều biết, một khi có đại hội thể dục thể thao hoặc mấy loại đại hội tuyên thệ xuất quân nhập ngũ gì đó, đại hội động viên hay có liên quan đến chữ ‘Hội’, trước khi chính thức bắt đầu, sẽ có một màn phát ngôn khai mạc khiến cho người ta nói không nên lời lại còn vô lực chưa từng có.
116 Kim Dư nhìn người phụ nữ mặc dù đang cười nhưng toàn thân đều tản mác ra một loại cảm giác tức giận khiến cho trái tim người ta băng giá, thì trong lòng cảm thán vô cùng.
117 Nhìn cái hố sâu tô hố trên khán đài vàng chóe kia, tất cả mọi người có mặt ở đây nhất thời nổi lên một loại cảm giác âm trầm quỷ dị quái lạ. Bọn họ đã gặp qua không ít người đi đường không thèm nhìn đất hoặc là nhìn đất rồi lại xui xẻo té lọt hố, đạp vũng nước, thậm chí là đạp ấy ấy.
118 Lại nói tiếp, mọi người vẫn còn ở lại đây kỳ thật không phải là vì khi đại hội giao dịch bắt đầu thì người của thập đại gia tộc nhất định phải gặp nhau một lần.
119 Trân Tàng Quán nằm ở phía bắc đại hội giao dịch Nam Bộ, có lẽ do chỗ này chuyên để mọi người so bì của cải và đồ vật cổ, nên hình dáng bề ngoài của Trân Tàng Quán có vẻ rất tầm thường, nhưng khiến Kim Dư và Trương Lương Sơn cảm động chính là trạng thái kiến trúc quy phạm giả cổ bình thường này.
120 Chương 120 “Trời, là dạ minh châu thời thượng cổ trong truyền thuyết đây sao?!” Một người đang vây xem nhịn không được phải kêu lên, biểu tình khoa trương sùng bái đến cực điểm cứ y như là nhìn thấy tổ tiên đang đứng trước mặt vậy.