21 Cô cùng Dương Tử Lâm và Kiều Dung về lớp, đến trước lớp của hai người họ thì cô chào tạm biệt rồi về lớp mình. Vừa vào đã thấy Lệ Nghi ngồi chễm chệ ở chỗ ngồi, không chút sợ hãi mà làm phiền Hoàng Anh Tú:
“Anh Tú à! Tôi cũng gọi cậu là Anh Tú được không?”
Hoàng Anh Tú không hề để ý đến lời của Lệ Nghi, Lệ Nghi lại tiếp tục độc thoại:
“Có thể gọi tên tại sao lại phải gọi cả họ lẫn tên đúng không? Rất không gần gũi nha, chúng ta quen nhau cũng đã mấy tháng rồi, đâu đến mức xa lạ như thế đúng không?”
“Không phản đối chính là đồng ý nhé! Anh Tú à, chỉ tôi bài tập này đi mà!” Vừa nói vừa đưa quyển bài tập của mình đến trước mặt Hoàng Anh Tú.
22 Hôm sau, vừa ra chơi, cô đã nghe tiếng Kiều Dung:
“Diệp Chi ơi, đi căn-tin với bọn mình nha!”
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nghĩ cách từ chối, nhưng bây giờ, mong còn không được nữa là.
23 “Phải rồi, tôi tên Trần Nghĩa, chị tên gì?” Thực sự thì Trần Nghĩa cũng không muốn đâu, một tiếng chị này phải uốn lưỡi mấy lần mới có thể nói ra khỏi miệng.
24 Cả đám quay lại nhìn người đó, nhận ra Dương Tử Lâm thì phản ứng tiếp theo chính là quay lại nhìn Kiều Dung đã sớm trắng bệch.
Khoảnh khắc giọng nói đó cất lên mặt Kiều Dung liền biến sắc.
25 Nhìn Diệp Chi cười, Dương Tử Lâm làm vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hiểu lầm, thật may mắn!
Đến trước cổng nhà Diêp Chi, Dương Tử Lâm dừng lại, cô cười, vẫy tay:
“Chào cậu, tôi vào nhà đây.
26 Sau nhiều giờ hì hục, dốc hết vốn liếng mười mấy năm học văn ra, thì cuối cùng Diệp Chi cũng viết được cái gọi là thư tình.
Thấy cô viết xong, Lệ Nghi đòi đọc nhưng cô nhất quyết không cho.
27 Vậy là cô trở thành bạn gái của Dương Tử Lâm rồi, đơn giản thế thôi sao? Sao cô cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ thế nhỉ?
Cả buổi học người cô cứ lâng lâng như đang trên mây, muốn tìm cái gì đó để chứng thực sự thật là cô đã tỏ tình và Dương Tử Lâm cũng thích cô, thế nhưng tìm hoài cũng không tìm được thứ gì.
28 Buổi tối, vừa ăn cơm xong cô liền lên phòng, lục tung tủ quần áo của mình, muốn tìm một bộ đồ phù hợp để hẹn hò. Nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được bộ nào ưng ý.
29 Giữa đêm khuya, tại hai nơi khác nhau, có con hai người đang mất ngủ.
Diệp Chi nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, trong lòng ôm gấu “Lâm Lâm” hết chôn mặt trong gối lại lăn qua lăn lại, lăn đến rớt xuống giường cũng không buồn ngồi dậy.
30 Theo lời của Kiều Dung, cô nhớ lại thời điểm Kiều Dung mới đến, quả thật là khi ấy, Dương Tử Lâm chẳng hề để ý gì đến cô, gặp mặt mà một lời cũng không nói, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng.
31 Sau đó, bốn người cùng hướng mắt tới Kiều Dung, lúc này cô ta đã đứng dậy, nhìn thấy Diệp Chi được Dương Tử Lâm ôm trong lòng thì một chút lí trí còn sót lại lập tức bay mất, điên cuồng la hét:
“Dương Tử Lâm, sao cậu lúc nào cũng chỉ biết đến con nhỏ Diệp Chi đó, tôi thua kém cô ta ở chỗ nào?”
“Tại sao không ai để ý đến tôi? Tiểu thư đây cái gì cũng tốt, cái gì cũng hơn cô ta trăm lần, tại sao?”
Dương Tử Lâm cười mà không cười nói:
“Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Lần trước nể tình ba mẹ tôi nên tha cho cô, nhưng lần này tôi sẽ không bỏ qua đâu.
32 Dương Tử Lâm muốn chở Diệp Chi về để cô đỡ phải mệt mỏi, nhưng cô nhất quyết không chịu, nói thế nào cũng đòi tự mình đạp xe. Cậu hết cách đành chiều cô.