21 Mấy tên nhóc thi nhau đỏ mặt, miệng thỳ cười e lệ, ta thấy hiệu quả như mong muốn thỳ tươi cười càng thêm ôn hòa. Một tên nhóc nhìn được nhất, có vẻ như đầu sỏ nói:" Chả hay vị tiểu thư đây có gì muốn hỏi, bọn đệ nếu biết thỳ sẽ trả lời a.
22 Ta thấy Phạm Tùy đã đi xa nên cũng quay lại chờ bọn nhóc, trẻ nhỏ mà đã như thế thật phải nên ột bài học. Rất nhanh đã thấy mỗi người cầm một túi lớn trở lại, nhìn bọn chúng mồ hôi nhễ nhại thỳ ta lại mềm lòng, mình chơi có ác quá không nhĩ.
23 Ta mớ ngủ tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Tĩnh, ta hạnh phúc mỉm cười, từ từ ngồi dậy. Sau đó nhẹ nhàng bế Phạm Tĩnh nằm xuống, chàng vì ta mà ngồi như thế suốt đêm chắc khó chịu lắm, chân thì tê lắm rồi đây.
24 Lo lắng thao thức không ngủ được, ta là hàng giả đó, chử nghĩa không biết, làm thế nào mà buôn với bán, chưa kể bị phát hiện là hàng giả, oài, khổ quá đi, tự nhiên chui ra một cái Ý vị lâu, nhức hết cả đầu.
25 " Muội bị mất trí nhớ ư, vết thương đã khỏi chưa, về thành muội hãy đi kiếm đại phu xem thử, biết đâu lại hồi phục trí nhớ. Còn về việc muội không còn nhớ được chữ, muội hãy nói với Phạm Tĩnh, đệ ấy rất thông minh, chắc chắn sẽ có cách giúp muội.
26 Vừa vô tới thành thì trời cũng sẫm tối, xe chạy đến phủ thì dừng lại, mọi người mệt mỏi xuống xe. Ta chống cái eo nhức mỏi đi xuống, Phạm Tĩnh dẫn đầu bước vô, bà lão quản gia đứng đó truyền lời:" Gia chủ đang đợi chủ cô, công tử và biểu công tử ở thiện phòng.
27 Phạm Tĩnh phát run,Trần Dương ngươi lừa ta, ngươi vẫn luôn lừa dối ta, ngực kịch liệt phập phồng, khi Phạm Tĩnh đang muốn rời đi thì nghe tiếng " bộp" rõ to trong phòng, đồng thời cũng nghe tiếng hét lên của Trần Thi Lam và Phạm Tùy, lập tức nhìn vô phòng thì bị cảnh tượng đó dọa ngây người.
28 Trong mắt Trần Dương chỉ có mình Phạm Tĩnh, cả hai nhìn nhau như quên hết mọi việc chung quanh. Phạm Tĩnh mỉm cười gật đầu nói:" Ta tin nàng, từ nay nàng sẽ là thê chủ duy nhất của Phạm Tĩnh ta, chúng ta sẽ suốt kiếp một đôi.
29 Khi thuốc phát huy tác dụng Trần Dương ngủ miên man. Phạm Tĩnh ngồi bên cạnh giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Trần Dương, ánh mắt như nhìn về một góc quá khứ.
30 Đau đớn ngay ngực khiến ta bừng tỉnh, mở mắt thì phát Trần Thi Lam vẻ mặt trắng bệt, tay nhuốm đầy máu, nếu không thấy ánh mắt nhuốm đầy oán hận của y thì chắc ta cũng không thể nào tin được một thiếu niên nhu nhược như y có thể ra tay đâm ta một nhát sâu như vậy.
31 Khi đại phu chạy đến thì chỉ thấy tiểu nữ lúc nảy đã ổn định giờ lại bị thương nghiêm trọng, hơi thở lúc có lúc không, quả thật nguy kịch đến cực điểm.
32 Ta trong cơn mê man thì nhìn thấy bóng dáng ba mẹ, gia đình của mình, họ đang rất vui mừng, ông anh mặc áo vest trắng, nắm tay một người con gái xinh đẹp mời rượu từng bàn, nhỏ em cũng đã xinh xắn như hot girl trong bộ váy xanh dương.
33 " Phụ thân! Sao người lại tới đây? Sức khỏe người còn yếu lắm!" Phạm Tĩnh lo lắng nói. " Sao con lại ngu ngốc đến vậy, tự tử theo Trần Dương để phụ thân người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh ư, nếu không phải thấy trong lòng bất an thì không lâu sau chắc.
Thể loại: Nữ Cường, Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 7