Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 275: Biến Cố Ở Triệu Gia

Chương trước: Chương 274: Nhiệm Vụ Mới



-Vâng…

Hiện tại Xung Hitâm loạn như ma,không rảnh để nghĩ nhiều như vậy. Tuynhiên nàng còn chưa nói hết thì đã bị cắt đứt.

-Tôi làbảo tiêu, đương nhiên muốn đitheo sau côchủ. Vôluận ởnơi nào cũng cóthể phát sinh nguy hiểm. Nói không chừng sáng ngày mai anhuống nước lạnh còn cóthể bị nghẹn nước màchết. Anhnói xem cónguy hiểm haykhông?

Lâm Vân cười lạnh một tiếng.

Nam tử trung niên này nghe thấy vậy, sắc mặt biến đổi, đang muốn phát tác, thì Xung Hiđột nhiên giống như nghĩ tới điều gìđó, lập tức nói:

-Mộc Vân, anhnhanh đitheo tôi.

Nói xong, không hề để ýtới anhhọ của mình.

Lâm Vân không chút dodự đivào.

Người anhhọ này của Xung Hichỉ nhìn haingười, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

- Giagia…

Xung Hitrông thấy gia gianằm ởtrên giường, haimắt đã đóng lại, lập tức nhào tới, khóc rất làthảm thiết.

-Nếu như côkhông muốn bị người ta coilàm conrối thì lập tức dập tắt nén hương kiađi.

Lâm Vân lạnh lùng nói.

-Cái gì? Nén hương?

Xung Hi xoanước mắt trên mặt, cóchút mơhồ nhìn Lâm Vân. Tuynhiên đảo mắt nàng đã nhìn thấy nén hương còn đang đốt, lập tức hiểu racái gìđó. Sắc mắc biến đổi, ném cái hương xuống rồi dập tắt nó.

Nhưng lại cảm thấy đầu óchỗn loạn. Lâm Vân lấy một cây thảo dược đưa choXung Hinói:

-Nhai cái cây này đi.

Đầu ócđã hỗn loạn nên Xung Hikhông chút nghĩ ngợi nhận lấy thảo dược rồi nuốt vào. Hương vị cóchút đắng, nhưng ngay lập tức đầu ócđã thanh tỉnh trở lại.

- Sao anhlại mang thứ này trên người? Anhđể chỗ nào vậy?

Xung Hikịp phản ứng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân cười nhạt một tiếng nói:

-Đó làchuyện của tôi, côkhông cần phải lolắng. Nếu côhoài nghi tôi thì tùy lúc cóthể đuổi việc.

Lâm Vân nói vậy nhưng trong lòng đã tính toán trước. Đã biết Xung gia là ởnơi này, chỉ cần mày mòmôt lúc làbiết bọn họ cóphải làthế giaĐông y haykhông. Huống hồ, cônàng Xung Hiđã đáp ứng việc tìm nhà Mộ Dung, thì chắc cô tasẽ không lật lọng.

- Saokhông tiễn gia giacủa côtới bệnh viện?

Lâm Vân hữu ý vô ýnói.

-Chúng tôi đã mời thầy thuốc tốt nhất tới xem cho gia giarồi. Bình thường gia giarất ít khi đitới bệnh viện, nhà của chúng tôi đã cómột bệnh viên tưnhân.

Xung Hitựa hồ đang giải thích choLâm Vân nghe vậy. Nói xong, lấy tau launước mắt, nắm lấy cánh taycủa lão nhân, trong lòng không biết đang suynghĩ cái gì.

-À…

Lâm Vân tựa hồ cóchút ývị thâm trường àmột tiếng, liền không nói gìnữa.

Xung Hicũng cảm giác không đúng. Gia giađã như vậy rồi, dùkhông cócách nào chữa trị, thì cũng nên đưa tới bệnh viện mới phải chứ? Sao cóthể để ởtrong nhà?

Thật lâu sau, Xung Himới đứng lên, cả ngươi cóchút lảo đảo, sắc mặt thì trắng bệch. Cô tanhìn Lâm Vân nói:

- Cólẽ tôi không thể hoàn thành yêu cầu của anh. Nói không chừng ngày maitôi không còn làchủ tịch tập đoàn nữa.

Nói xong, Xung Hingồi xuống một cái ghế, suynghĩ thất thần.

-Nếu để chotôi trị liệu, gia giacủa cô cóthể chưa tính làchết. Nhưng nếu không lập tức trị liệu, thì qua haigiờ sau, ông tathật sự làchết.

Lâm Vân nhìn sắc mặt tại nhợt của Xung Hi,nói.

-Cái gì? Anhnói gia giacòn cóthể cứu sống?

Xung Hiđột nhiên đứng lên, bắt lấy cánh taycủa Lâm Vân, trên mặt đầy vẻ kinh hỉ.

-Đúng vậy, nhưng cóchút phiền toái.

Lâm Vân nói. Kỳ thực lão nhân này mới chỉ trúng độc màthôi, còn chưa chết hẳn. Lâm Vân muốn cứu sống cũng rất đơn giản. nhưng hắn lại cố ýnói phiền toái. Bởi vìhắn muốn Xung Hithiếu nợ mình, thì lúc cô tagiúp mình mới toàn lực.

- Vancầu anhcứu gia giacủa tôi. Chỉ cần anhcứu sống giagia, anhmuốn tôi làm gì, tôi cũng đáp ứng.

Xung Hiđầy vẻ cầu khẩn nhìn Lâm Vân nói.

-Muốn cái gìcũng được?

Lâm Vân nghe vậy âmthầm buồn cười. Một nữ nhân cũng không thể nói lung tung như vậy. Chonên giả vờ dùng ánh mắt nhìn về phía bộ ngực của Xung Hi,biểu lộ rabộ dáng thấy người khó khăn thì lợi dụng.

Trông thấy ánh mắt của Lâm Vân như vậy, trong lòng Xung Hi tuyrất khinh bỉ, nhưng vẫn cắn môi nói:

- Cho dù anhmuốn tôi, tôi cũng cóthể choanh.

Lâm Vân ngạc nhiên. Không ngờ cônàng này lại thương gia giacủa cô tanhư vậy.

Xung Hiđã phải nói đến mức ấy, Lâm Vân cũng lười nói nhảm:

- Cô điđóng cửa đi.

Xung Hikhông chút dodự điđóng cửa, Lâm Vân thì lấy ramột hộp kimchâm. Vén chăn lên, rồi cách quaquần áo, đâm lên từng huyệt đạo trên người lão nhân. Xung Hingạc nhiên nhìn. Cái tên Mộc Vân này lấy đâu ranhiều đồ như vậy. Nếu cất vào trong túi saomình không thấy nổi cộm lên. Màhắn làm saobiết màmang theo những thứ này?

Nhưng nàng không kịp nghĩ sâu thêm, taycủa Lâm Vân đã từ chậm chuyển thành nhanh. Cuối cùng cơhồ biến thành tàn ảnh. Một trăm lẻ tám cây châm không ngừng lắc lưtrên người lão nhân.

Xung Hicàng xemcàng ngây người, đây làthủ đoạn châm cứu sao? Quả thực quá dọa người. Chẳng lẽ tên Mộc Vân này vốn làmột thầy thuốc.

-Bang bang…

Có tiếng đập cửa mạnh truyền tới.

Xung Hisững sờ, lập tức lộ ravẻ giận dữ trên mặt. Là aidám lớn mật như vậy, lại đập cửa ồn àonhư thế.

Một tiếng Ầm vang lên, Xung Hicòn chưa đitới mở cửa thì cửa đã bị đá văng ra. Đivào làngười namtử trung niên màXung Hivừa gọi là anhhọ kia và haingười, một nam, một nữ.

-Triệu Tùy, anhmuốn làm cái gì? Rõràng phá cửa phòng của gia gia màvào. Anhquả thực làđồ súc sinh.

Khuôn mặt của Xung Hitức giận đến trắng bệch, nàng chỉ vào người namtử trung niên kiamắng, không còn gọi là anhhọ nữa, mà làtrực tiếp gọi.

-Hừ, côđang làm gìvậy. Gia giađã chết, côcòn không choông ấy chết được yên ổn, còn muốn dẫn người về tratấn thithể của gia gianhư vậy sao. Đồ tiện nhân.

Triệu Tùy nói xong, muốn đilên kéo Lâm Vân ra.Xung Hicòn chưa kịp ngăn trở, thì yđã vọt tới bên cạnh Lâm Vân.

Tuy nhiên, ycòn chưa kịp bắt lấy Lâm Vân, Lâm Vân đã tung một cước đá yvăng thật xa.Tên Triệu Tùy này lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, không thể đứng lên nổi.

-Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, lại làm chuyện bại hoại giaphong trong linh đường của giagia. Ôi…

Tên Triệu Tùy bị đá nhưng vẫn mắng rất là ácđộc, Xung Hiđã tức đến phát run. Lâm Vân quay đầu, vung một ngón taylên, đầu gối của tên Triệu Tùy ngay lập tức xuất hiện một cái lỗ. Yđau đến mức không thể lên tiếng, chỉ cóthể lấy tay chemáu.

Tiếp theo cóvài người đivào, giống như không nhìn thấy Triệu Tùy vậy. Trong đó cómột người namtử sáu mươi tuổi nói:

- Anhcả đã quađời, hiện tại Triệu giacủa chúng takhông thể tiếp tục chìm mêtrong bithống được. Hôm nayvừa vặn Xung Hicũng đã trở về. Chúng tanên thương thảo luôn việc aisẽ làm chức giachủ.

- Dù saoTriệu giacũng làmột giatộc lớn của Thanh Hóa. Tuyhiện tại sản nghiệp của anhcả đều ủy thác choTiểu Hiquản lý, nhưng dù saoTiểu Hicũng không phải làngười của Triệu giachúng ta.Đương nhiên, một phần tài sản sẽ thuộc về Tiểu Hi.Mọi người thấy thế nào?

-Chúng tôi đương nhiên nghe lời chú hai. Chỉ làTriệu giaphải để chomột nữ nhân quả lýcả một giatộc. Tôi không biết làbác cả nghĩ như thế nào.

-Đúng vậy, đúng vậy…

Tuy đivào chỉ cóvài người, nhưng ngươi một câu, tamột câu, lão giatử còn chưa chết, mấy tên này đã bắt đầu phân chia tài sản.

-Còn người bảo tiêu kianữa, chú mặc kệ cháu cóquan hệ gìvới người bảo tiêu kia. Nhưng một người hạ nhân lại đánh contrai trưởng của Triệu giachúng, taquả thực hơi quá đáng.

Tay chú hai kia tuynói vôcùng tức giận, nhưng một mực đều không cóliếc Triệu Tùy.

Lâm Vân nghe thấy vậy âmthầm buồn cười. Hắn biết lão giatử đã sớm tỉnh, bị mình chặn lại nên không lên tiếng. Lúc này đã cóthể buông tay rađể cholão giatử bão nổi. Nếu Xung Hiđã lolắng chongười gia gianày như vậy, chứng tỏ rằng lão giatử làthiên hướng Xung Hi.

Nhưng cómột việc màLâm Vân tính sai. Nơi này rõràng không phải làXung gia, mà làTriệu gia. Rốt cuộc làchuyện gìvậy? Đợi lát nữa phải hỏi Xung Hixem.

-Những tên súc sinh này hôm naycuối cùng tacũng nhìn thấy bộ mặt thật của các ngươi. Tamới ngất đimột lúc, đã cóngười muốn phân chia giasản. Các ngươi…

Gia giacủa Xung Hinhờ được Lâm Vân trị liệu đã tỉnh lại. Lâm Vân vừa mới bỏ tay rathì lão giatử bắt đầu bão nổi.

- Giagia…

Xung Hikinh hỉ, vội vàng đitới vịn lão nhân lên.

- Anhcả, anh…

-Bác cả, bác không chết?

Thấy lão nhân ngồi dậy, những người kialập tức kinh hoàng, lập tức đilên thăm hỏi. Lâm Vân nhìn nhìn, biết người thực sự caohứng chỉ cóhai, bangười màthôi. Những người còn lại thì hoặc làkinh hoảng hoặc làthất vọng thoáng quatrong mắt.

-Đều ngóng trông tachết phải không. Triệu Tùy, đồ nghiệt tử này, takhông cóđứa cháu nội như ngươi, dám hạ độc đối với ông của mình. Từ nayvề sau, ngươi không còn làcháu của tanữa, ngươi không xứng với họ Triệu. Cút đi…

Lão nhân nói tới đây, vìquá tức giận màkhó thở, phải dừng lại để hôhấp.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng. Không nghĩ tới Triệu Tùy lại dám hạ độc giagia. Chỉ cần người thông mình làbiết người hạ độc không chỉ cómột mình y.Khẳng định là cóđồng lõa.

-Tiểu Hi,cháu lập tức gọi điện thoại choluật sư. Tamuốn viết dichúc ngay bây giờ, tamuốn giao phó toàn bộ cổ phần vàsản nghiệp của tập đoàn ÝQuang.

Lão nhân thở hổn hển nửa ngày, mới nói ramột câu khiến những người ởđây đều timđập thình thịch.

- Giagia, nhưng giờ đã muộn rồi. Nếu không…

Xung Hinghĩ thầm. Hiện tại đã mười giờ tối, phải làm phiền luật sưsao?

-Muộn đến mấy cũng phải gọi. Ngày mai tasẽ mở cuộc họp báo, tuyên bố vài chuyện…

Lão nhân không chút dodự trả lời.

Loading...

Xem tiếp: Chương

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dật Nhiên Tùy Phong

Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ

Số chương: 113


Cô Gái Của Sự Bí Mật

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 42


Vô Hận Ca Ca

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 44


Đại Chiến Lớp Học

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 38


Người Kia, Lão Bản

Thể loại: Ngôn Tình, Sắc Hiệp

Số chương: 10