Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 267 (2): Tuyết Liên Tử

Chương trước: Chương 267 (1): Tuyết Liên Tử



-Đây làthành phố VũThường của tỉnh Lâm Hải, trước kia em vàông nội đã từng đến đây…

Liễu Nhược Sương nói xong, lại nghĩ tới ông nội.

-Chúng ta đi ăncơm trước rồi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi. Đợi lát nữa anhsẽ giúp em muamột số dược liệu.

Lâm Vân vừa nói, vừa dẫn Liễu Nhược Sương tới một quán ăngần đó.

Hai người ăncơm xong thì đitìm phòng trọ. Thành phố VũThường cũng làthành phố códân cưhơn triệu người, quán ăn vàkhách sạn đương nhiên lànhiều. Bản thân Lâm Vân không thiếu tiền dùng, trực tiếp đitới một khách sạn khá lớn gần đó, tên làkhách sạn Vũ Ý.

Hai nữ nhân viên tiếp tân đứng sauquầy, thấy Lâm Vân đivào, liền lễ phép chào hỏi.

-Tôi muốn thuê haiphòng liền nhau, loại phòng tốt nhất ấy.

Lâm Vân đưa CMND chonhân viên tiếp tân.

-Không cần đâu, chỉ cần thuê một phòng haingười làđược.

Liễu Nhược Sương vội vàng nói. Hiện tại nàng rất sợ ởmột mình trong phòng. Ởmột mình nàng sẽ cảm thấy bị đè nén vàsợ hãi. Cólẽ một người đã chết qualần thứ nhất đều sẽ rất sợ ởmột mình trong bóng tối.

Hai nhân viên tiếp tân dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Lâm Vân. Lâm Vân hơi sững sờ, trong lòng tự nhủ,, chẳng lẽ cônàng muốn mình phụ trách sao? Mình đã làm gìnàng đâu? Tuynhiên nhìn ánh mắt lolắng của Liễu Nhược Sương, hắn vẫn gật đầu nói:

-Vậy thì thuê một phòng haingười.

Khách sạn Vũ Ý làkhách sạn ba saocủa thành phố VũThường. Nhìn cách sắp xếp bên trong, Lâm Vân tương đối thỏa mãn, thoạt nhìn cóvẻ rất sạch sẽ.

- Em đitắm rửa trước đây.

Sau khitắm xong đi ra,Liễu Nhược Sương vẫn mặc bộ quần áoLâm Vân đưa tới lúc trước. Lâm Vân cũng muốn đitắm rửa một chút. Từ lúc thăng cấp lên hai saohậu kỳ, hắn đã sớm muốn tắm rửa rồi, chỉ làchưa cóthời gian. Hiện tại đã thuê phòng khách sạn thì đương nhiên làmuốn tẩy vết bẩn trên người rồi.

Khi Lâm Vân tắm rửa xong đi rangoài, Liễu Nhược Sương hơi chút sửng sốt. Trong lòng tự nhủ, môt mực không chú ýtới, không ngờ anhchàng Lâm Vân này lại đẹp trai vàkhí chất như vậy. Loại người này nếu không tiếp xúc nhiều với hắn, vôluận như thế nào cũng không biết hắn vĩđại. Không biết lúc trước làm saochị VũTích lại phát hiện ranhỉ. Ánh mắt của chị ấy thật làtốt. Nếu làmình, lần đầu tiên nhìn thấy hắn sẽ không để người này ởtrong lòng. Nghĩ tới đây, liền nhẹ nhàng thở dài.

- Anh cóthể giúp em muavài thứ không?

Hiện tại Liễu Nhược Sương không cóđồ dùng hàng ngày gìcả. Nguyên bản làmuốn về quê cũđể chấm dứt tính mạng. Nhưng Lâm Vân đã cứu mạng nàng, nàng không thể không cómột ítthứ để vệ sinh cánhân.

-Ừ, anhcũng định đi rangoài muamấy loại thuốc. Emmuốn đikhông?

Lâm Vân cười cười. Cho dùLiễu Nhược Sương không nói, hắn cũng sẽ giúp nàng muamấy thứ.

Liễu Nhược Sương không phải rất bắt bẻ, hoặc lànói bây giờ không phải làlúc bắt bẻ. Nàng chỉ muavài thứ chonữ trong cửa hàng, vàvài bộ quần áođể thay. Cũng không giống như các côgái khác, đòi hỏi đi muasắm.

Lâm Vân âmthầm tự nhủ, tính cách của cônàng này cóchút giống với VũTích. Màmới haingày không gặp VũTích, thật sự lànhớ nàng. Liền lấy điện thoại ra,buôn chuyện với VũTích.

-Vợ của anhthật làhạnh phúc.

Liễu Nhược Sương cầm theo vài cái túi lớn, thấy Lâm Vân bỏ điện thoại xuống mới nói.

-Kỳ thực, người hạnh phúc chính là anhmới đúng. Không nói tới điều này, để anhcầm mấy cái túi cho.

Lâm Vân xách mấy cái túi trong tayLiễu Nhược Sương, đến một chỗ vắng thì vứt hết vào trong Tinh Giới. Dù saoLiễu Nhược Sương đã biết, không cần phải dấu diếm nàng làm gì.

Ánh mắt của Liễu Nhược Sương chỉ chớp chớp một chút, không biết nghĩ gì, liền cúi đầu.

Lâm Vân đimột đoạn thì tới một nhà thuốc đông ytên làVạn Dược Đường. Trong lòng vuivẻ, vội vàng kéo tayLiễu Nhược Sương đivào.

Hiện tại đã làgiờ nghỉ, người bán thuốc của Vạn Dược Đường đang chuẩn bị kéo mành cửa.

-Đợi chút.

Lâm Vân vội nói.

- Haivị muốn muathuốc sao?

Người bán thuốc nhìn Lâm Vân vàLiễu Nhược Sương đang vội vã đitới.

-Đương nhiên, anhgiúp tôi bốc số thuốc ghitrên phương thuốc này.

Lâm Vân nói xong, đưa chongười bán thuốc một đơn dược.

Người bán thuốc nhận lấy xemqua, càng xem, sắc mắt càng khó coi. Hoàng Cầm, Liên Kiều, Linh Chi, Tuyết Liên…Những thuốc này không phải làkhông có, nhưng trong đơn dược đều yêu cầu phải mười năm trở nên. Đây quả thực là…

-Thực xinlỗi quý khách, rất nhiều thuốc trên cái đơn này chúng tôi đều có, nhưng số năm không đủ. Màđằng sauthì toàn làthuốc Đông yquý báu. Giá tiền của nó….

Người bán thuốc cóchút khó khăn nói.

Lâm Vân nhìn sắc mặt của y, làbiết trong này không cóthảo dược lâu năm như vậy, lập tức nói:

- Anhcứ dựa theo phương thuốc này màbốc. Số năm thì caonhất là baolâu thì lấy. Về phần tiền nong…

Lâm Vân lấy vài sấp tiền đặt trên quầy.

Người bán thuốc nhìn thấy vậy thì không nói gìthêm nữa, chỉ dựa theo đó màbốc thuốc.

-Loại dược lâu năm nhất trong tiệm thuốc các anh là baonhiêu năm?

Lâm Vân thuận miệng hỏi.

-Đương nhiên lànhân sâm rồi. Nghe nói trong tiệm của chúng tôi từng cómột cây nhân sâm hơn 500năm. Đó làbảo vật của cửa hàng. Tuynhiên về sauthì bị một người muamất. Mà códược thảo trên 500năm chỉ córải rác vài tiệm thuốc màthôi.

Người bán thuốc nói xong, sắc mặt tràn đầy tự hào.

Lâm Vân giật mình, lập tức hỏi:

- Anh cóbiết dược thảo lâu năm của những tiệm thuốc kia làdược thảo gìkhông? Bọn họ cóTuyết Liên Tử không? Không biết anh cóthể gọi sưphụ của anh chotôi gặp được không?

Lâm Vân nói đến đây, thấy sắc mặt của người bán thuốc lộ vẻ khinh thường, đương nhiên làbiết ýcủa y,liền nói tiếp:

-Tôi cómột cây dược thảo năm trăm năm muốn bán chotiệm thuốc các anh.

Người bán hàng trong lòng đang cười lạnh, nghĩ thầm muốn tagọi sưphụ của tatới thì taphải gọi sao? Nhưng nghe thấy Lâm Vân nói vậy, lập tức kinh hãi. Người khác không biết sự quý trọng của thảo dược năm trăm năm, nhưng ybiết rất rõ. Vội vàng nói:

-Tốt, để tôi gọi điện thoại

Lâm Vân mỉm cười, cũng không nói chuyện, mà thutiền vào. Cùng Liễu Nhược Sương tìm một chỗ ngồi xuống.

Sau khingười bán thuốc gọi điện thoại xong, thì bọc lại số thuốc vừa bốc kialại cẩn thận, đặt ởbên cạnh Lâm Vân, rồi đirót một ấm trà.

Chưa tới nửa tiếng, một thân ảnh vội vãchạy vào trong tiệm thuốc, vừa tới nơi liền hỏi:

-Người bán dược thảo ởđâu?

Lâm Vân thấy làmôt lão nhân đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần rất tốt. Lão nhân này vừa hỏi vậy, lập tức đã nhìn thấy Lâm Vân liền đitới:

-Tôi làTrịnh Mạt Thành, còn chưa thỉnh giáo bằng hữu họ gì? Cóphải làcậu nói códược thảo năm trăm năm không?

Trên mặt còn lộ vẻ nghi hoặc.

-Tôi làLâm Vân, ông nói không sai, tôi cómột dược thảo đã năm trăm năm rồi.

Lâm Vân đứng lên, đơn giản nói.

Trên mặt lão nhân runrẩy một chút, liền nói:

-Mời haivị lên tầng nói chuyện.

Bangười vừa ngồi xuống, lão nhân đã không thể chờ được hỏi:

- Làdược thảo gì, cóthể lấy chotôi xemkhông?

Lâm Vân cũng không nói chuyện, lấy một hộp gỗ dài đưa choông ta.

-Sâm VũLâm?

Trịnh Mạt Thành vừa mở hộp gỗ, đã cả kinh kêu lên, bàn taythì runrẩy. Loại dược này còn quý trọng hơn nhân sâm nhiều lắm.

-Quả nhiên làhơn năm trăm năm, làthứ tốt, thứ tốt…

Trịnh Mạt Thành nhìn kỹ một lúc, rồi hơn 10phút saumới lưu luyến đóng lại hộp gỗ. Bàn tayvẫn còn runrẩy. Ông tabiết giá trị của cây dược thảo này lớn như thế nào.

Lâm Vân mỉm cười, cũng không nói chuyện.

Thấy biểu lộ của Lâm Vân như vậy, Trịnh Mạt Thành dodự đưa hộp gỗ choLâm Vân:

-Cậu đã cóthứ này, nhất định làbiết giá cả của nó. Lời nói thật, tiệm thuốc của tôi thật sự làkhông muanổi.

Trịnh Mạt Thành nói làsự thật. Bản thân sâm VũLâm đã quý trọng, bởi vìloại thảo dược này sống không quá banăm, căn bản đừng nói lànăm trăm năm. Quả thực còn quý giá hơn cả mấy cây nhân sâm năm trăm năm nhiều lắm. Nếu cóthì là vôgiá. Thậm chí rất nhiều người còn chưa từng nghe nói qua. Chỉ cómột số lão trung ytinh thông ydược mới biết được.

Lâm Vân đưa lại hộp gỗ choTrịnh Mạt Thành. Loại cây sâm VũLâm này hắn đào được tổng cộng bốn cây. Đều làđào được ởmột chỗ. Có haicây đã làgần một nghìn năm. Nhưng loại thảo dược naykhông cótác dụng gìvới hắn.

Thẩy Lâm Vân đẩy lại hộp gỗ chomình, Trịnh Mạt Thành cóchút kỳ quái nhìn Lâm Vân. Mình đã nói không cóthực lực muacây thảo dược này rồi mà. Chẳng lẽ người thanh niên này muốn bán rẻ chomình sao? Nếu như giá tiền của cây sâm này nằm trong phạm vi chitrả của ông ta,thì ông tathực sự muốn muanó. Dùng kinh nghiệm hơn năm mươi năm về thuốc Đông ycủa ông ta,đây tuyệt đối làmột cây sâm VũLâm hàng thật giá thật.

- Ýcậu là?

Trịnh Mạt Thành đẩy lại cái hộp gỗ, cóchút không muốn hỏi.

-Trịnh lão, tôi muốn hỏi ông cóbiết nơi nào bán Tuyết Liên Tử không?

Lâm Vân hỏi.

-Tuyết Liên Tử? Thứ này tuyquý trọng, nhưng vẫn cóngười bán. Trong tiệm của tôi cũng cóhơn mười cây Tuyết Liên Tử.

Trịnh Mạt Thành sững sờ một chút. Trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ hắn muốn đổi lấy Tuyết Liên Tử sao? Vậy thì quả thực quá tiện nghi chomình rồi.

-Tôi muốn Tuyết Liên Tử từ năm trăm năm trở lên. Tốt nhất lànăm trăm năm.

Lâm Vân biết mình còn chưa nói rõvội vàng bổ sung.

Loading...

Xem tiếp: Chương 268: Xấu Hổ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Món Ăn Khai Vị Của Tổng Tài

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10


Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10