Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 267 (1): Tuyết Liên Tử

Chương trước: Chương 266: Sinh Tử Một Đường



Nhẹ nhàng gỡ taycủa Lâm Vân ra, đilấy một cái khăn khô, cẩn thận cởi áo choLâm Vân, rồi laumồ hôi trên người hắn. Cả người nàng cũng bị dính đầy màu, nhưng nàng không còn sức lực nào để tìm quần áothay, chỉ cóthể tìm được khăn khô laungười Lâm Vân.

Hiện tại Lâm Vân thực sự quá mệt mỏi, tinh lực đã dùng gần hết, khiến đầu óccủa hắn choáng váng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy mơhồ như VũTích đang sờ tới sờ luitrên người mình. Liền vươn taykéo Liễu Nhược Sương, thầm thí nói:

- VũTích đừng làm rộn.

Rồi ngã đầu xuống ngủ say.

Liễu Nhược Sương đang giúp Lâm Vân laumồ hôi trên trán, thì đột nhiên bị Lâm Vân ômvào ngực. Thân thể vốn suyyếu của nàng, làm sao cóthể ngăn cản được. Liền trực tiếp bị Lâm Vân ômvào ngực.

Liễu Nhược Sương muốn gỡ tay ra,nhưng chỉ cảm thấy toàn thân rất mệt mỏi. Đột nhiên không có ýgỡ ranữa, liền nằm ởtrong ngực của Lâm Vân. Rất nhanh cũng ngủ.

Lúc Lâm Vân tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhàng khoan khoái. Thử vận chuyển lực lượng Tinh Vân trong người, thì phát hiện tuvị của mình đã là hai saođiên phong. Chỉ cần tuluyện thệm một chút là cóthể lên basao. Kinh hỉ qua đimới phát hiện người nằm trong ngực mình không phải là VũTích, mà làLiễu Nhược Sương.

Tuy nhiên đảo mắt hắn đã hiểu tình huống. Xem ramình làhảo tâm cóhảo báo. Rõràng vìcứu giúp Liễu Nhược Sương màtăng lên hai saođiên phong.

Nhưng cái giá của nócũng quá lớn chút lớn. Mảnh vụn linh thạch thì bị dùng hết, còn tiêu xài cả một viên linh thạch thượng phẩm nữa.

Nhìn Liễu Nhược Sương nằm trong ngực, cúc áovẫn được mở, hiện rađôi bồng đào trắng như tuyết. Xem ra làhôm quamình đắp thảo dược lên vết thương của nàng lại quên cài cúc áocủa nàng lại. Đang muốn cài lại, sauđó buông nàng ra.Đỡ phải bị nàng nói làchiếm tiện nghi.

Lâm Vân vừa để tayvào lồng ngực của Liễu Nhược Sương. Thì nàng đã mở mắt. Nhìn thấy Lâm Vân đặt tày ởlồng ngực của mình, rõràng không nói gì.

Lâm Vân liền xấu hổ, vội vàng nói:

-Không phải như emnghĩ đâu…Anh…

Damặt của Lâm Vân coinhư dày, nhưng cúc áocủa người ta conđang mở, taycủa mình lại đặt lên bộ ngực của nàng, cho dù là aicũng không tintưởng. Nên khuôn mặt của Lâm Vân cóchút đỏ.

Còn đang muốn giải thích, Liễu Nhược Sương giống như không chú ýchút nào tới hành động của hắn vậy, chỉ nói:

-Cảm ơn anhđã cứu em.

Lâm Vân tranh thủ thời gian đứng lên nói:

-Kỳ thực, kỳ thực emcòn chưa khỏe. Anhchỉ mới bức chất độc tới một chỗ màthôi, chứ chưa hoàn toàn giải trừ hết. Nếu như trong vòng một trăm ngày màkhông tìm thấy Tuyết Liên Tử, phỏng chừng…

Lâm Vân nghĩ thầm, cho dùmình đã khóa chất độc lại một chỗ,, nhưng cũng chỉ làm chonàng sống lâu thêm một trăm ngày màthôi. Trừ phimình timđược Tuyết Liên Tử, còn phải sống trăm năm trở nên thì mới chữa khỏi được. Nhưng Tuyết Liên Tử cóthể sống trăm năm chỉ có ởtrong truyền thuyết. Không chỉ nói là ởnơi này, cho dù là ởđại lục Thiên Hồng, cũng rất khó tìm được.

Liễu Nhược Sương sửng sốt một chút, lập tức nhẹ nhàng cười:

- Vôluận như thế nào, emvẫn còn sống. Nên vẫn phải cảm ơnanh.

Nói xong, Liễu Nhược Sương đứng lên, đilòng vòng trong căn phòng, rồi giới thiệu:

-Đây làphòng cũcủa em.Phòng của chamẹ thì ởđối diện. Đã lâu rồi emchưa trở về nơi này…

Lâm Vân thấy Liễu Nhược Sương đang tưởng nhớ lại chamẹ của nàng, lập tức nói:

-Nếu không em điđổi một bộ quần áokhác đi, rồi chúng ta đi rangoài ănmột chút gìđó.

Liễu Nhược Sương cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện trước ngực của mình hoàn toàn mở. Vội vàng lấy taykéo áolại, nhưng thần sắc lại không cóxấu hổ haythẹn thùng nào. Đối với một người đã chết một lần, hoặc làđã tiếp xúc với tử vong, cólẽ những điều kiađã trở thành thứ yếu. Hoặc là vìmột nguyên nhân nào khác.

-Đây làquần áocủa VũTích, emthử xem cóvừa không.

Lâm Vân lấy ramột bộ quần áocủa Hàn VũTích đưa choLiễu Nhược Sương. Thấy Liễu Nhược Sương nhận lấy bộ quần áo, rồi muốn thay luôn. Lâm Vân sững sờ, trong lòng tự nhủ, ngày hôm quamình chỉ mới giúp cônàng chữa thương màthôi. Chẳng lẽ cônàng muốn mình phụ trách sao? Mình đã làm gìđâa nhỉ?

Cũng mayLiễu Nhược Sương dừng taylại:

-Nếu không anh đi rangoài chờ emmột lát. Emthay xong quần áosẽ ra.

Khuôn mặt của Lâm Vân đỏ lên. Đáng nhẽ ramình phải chủ động đi ramới đúng. Còn chờ người khác bảo đi ra,đúng thật làkhông thể cứu chữa. Luôn miệng nói:

-Ừ, ừ,, anhkhông vội đâu, emcứ chậm rãi màthay.

Lâm Vân đi rangoài phòng, lấy điện thoại gọi cho VũTích:

- VũTích à, anhcòn phải dẫn theo Liễu Nhược Sương đitìm Tuyết Liên Tử nữa. Vôluận như thế nào anhcũng phải cố gắng tìm biện pháp chữa trị cho côấy, nếu không trong lòng anhsẽ khó bình an. Anhmuốn trở về dẫn theo emđi, em xemthế nào….

-Em…

Hàn VũTích trầm mặc một lát, trong lòng cóchút không muốn phải lykhai Lâm Vân cho dù làmột thời gian ngắn. Nhưng vẫn trả lời:

- Anh đivới côấy đi, sớm trở về nhé. Em ởnhà chờ anh.

Lâm Vân nói vài câu yêu thương với VũTích xong thì bỏ điện thoại xuống quay đầu nhìn. Liễu Nhược Sương đã thay đổi xong quần áo, đang đứng ởcửa ravào nhìn mình. Vội vàng nói:

-Thay xong rồi à?Chúng ta đi rangoài ănmột chút nhé. Anhđã đói bụng rồi.

-Lâm Vân, cảm ơnanh. Vừa rồi emcũng nghe thấy chuyện anhmuốn đưa em đitìm Tuyết Liên Tử. Nhưng emnghĩ không cần đâu. Trong thời gian còn lại emmuốn ởcùng với chị VũTích, vượt quanhững ngày tháng cuối cùng.

Liễu Nhược Sương rất cảm kích khiLâm Vân vìnàng màlàm những chuyện như vậy. Nhưng nàng không chút nào muốn tìm Tuyết Liên Tử để cứu sống mạng mình.

-Điều này…Tuy cơhội không nhiều lắm, nhưng vẫn còn cómột chút. Nếu như emđược chữa trị khỏi, chẳng phải emmuốn ởcùng với VũTích baolâu thì muốn sao? Đâu cần để ýmấy ngày làm gì.

Lâm Vân thuận miệng khuyên.

Liễu Nhược Sương sững sờ, muốn ở baolâu thì ở? Lời này của Lâm Vân là có ýgì? Đột nhiên mặt nàng đỏ lên, ngẩng đầu nói:

-Vậy thì cảm ơnanh.

Lâm Vân càng làsững sờ. Thật không ngờ mình mới chỉ khuyên một câu mànàng tađã đồng ýrồi. Đang định nếu như Liễu Nhược Sương không đồng ýthì đưa nàng ấy về chỗ của VũTích, rồi mình tự đitìm một mình. Thật không ngờ nàng ấy lại đồng ýdễ dàng như vậy.

Mang nàng đitheo tìm đương nhiên làtốt hơn nhiều sovới việc mình tìm được rồi mang trở về. Bởi nhỡ đâu chất độc khuếch tán, thì mình ởbên cạnh cũng cóthể vận công ngăn chặn.

Còn cómột nguyên nhân, Tuyết Liên Tử dưới năm trăm năm phải dùng trận pháp hoặc phù triện caocấp để phong bế. Bằng không để thời gian càng dài, dược tính càng thấp. Màhiện tại mình chỉ biết một số trận pháp vàphù triện cấp thấp nhất. Còn nếu cóTuyết Liên Tử trên năm trăm năm, thì chỉ cần dùng hộp ngọc bảo quản đơn giản làđược.

Nhưng Tuyết Liên Tử trăm năm chỉ nghe nói trong truyền thuyết màthôi, chứ nói gìTuyết Liên Tử trên năm trăm năm.

-Đợi emchút, để emquét dọn sân nhỏ ởđây đã.

Liễu Nhược Sương trông thấy sân vườn của nhà mình đầy cỏ dại vàđất cát, trong lòng rất khó chịu. Nơi này bởi vìcác loại nguyên nhân màmột năm rồi mình chưa tới.

- À,chỗ này để anhdọn cho, em đivào phòng nghỉ trước đi.

Liễu Nhược Sương nói xong, đợi choLiễu Nhược Sương đivào nhà,, lập tức sử dụng vài pháp quyết, đã dọn sạch sẽ sân ngoài vàphòng trong. Trước sauchưa mất một phút đồng hồ.

Liễu Nhược Sương vừa đivào phòng mình, nghĩ tới ngày hôm quaLâm Vân giúp mình chữa thương khổ cực như vậy. Chonên đivào phòng chưa được một phút lại đi ra,muốn giúp Lâm Vân quét dọn. Nhưng lúc đi rakhỏi phòng lại trông thây sân nhỏ sạch sẽ hầu như không cóchút cỏ dại nào. Phòng khách cũng không hề có trobụi. Giống như nơi này lúc nào cũng cóngười quét dọn vậy.

-Cái này…

Liễu Nhược Sương biết Lâm Vân không phải làngười bình thường, nhưng vẫn cóchút kinh dị. Một lúc lâu sau, mới liếc nhìn Lâm Vân nói:

-Cảm ơnanh, chúng ta đithôi, để emmang anh đi ănđặc sản của vùng này.

- Ănđặc sản thì để lần sauđi, hiện tại đã làbuổi chiều, anhmang emtới thành phố gần nhất ănmột bữa cơm. Buổi tối thì nghỉ ngơi, đến ngày maithì đi.

Lâm Vân nói.

-Vâng.

Liễu Nhược Sương nói xong đitới bên người của Lâm Vân, dán vào người hắn. Nàng biết lúc Lâm Vân phihành sẽ ômmình lại, nếu không mình sẽ cókhả năng bị rơi xuống.

Lâm Vân cũng không nói nhảm, ôm eocủa Liễu Nhược Sương, PhiVân Trùy ởdưới chân baylên, rồi, rồi từ tưphóng lên trên không trung.

Lâm Vân biết Tuyết Liên Tử sinh trưởng ởdãy núi Thiên Sơn thuộc Tân Cương, hoặc mạch núi ALặc Thái trong dãy núi Côn Luân. Vàmọc chủ yếu ởsườn núi phía nam vàphía bắc của núi Thiên Sơn. Ởmạch núi ALặc Thái thì Tuyết Liên Tử thường thấy ở khuvực vách đá.

Tuy Tuyết Liên Tử córất nhiều, nhưng Tuyết Liên Tử từ trăm năm trở lên lại vôcùng hiếm. Bởi vìbình thường Tuyết Liên Tử mọc được vài năm sẽ bị người hái xuống, hoặc làbị chim thú ănhết. Chonên căn bản khó mà cóTuyết Liên Tử tồn tại được hàng trăm năm.

Nữa giờ sau, Lâm Vân đã mang theo Liễu Nhược Sương đitới một thành phố phồn hoa. Cũng không biết đây làthành phố nào nhưng vẫn đỗ xuống một chỗ vắng vẻ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 267 (2): Tuyết Liên Tử

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hồ Vương Thanh Liên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 70


Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50



Thủy Tinh Cầu

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 110


Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10