Tuy nhiên, Hàn VũTích lập tức minh bạch vì saoLiễu Nhược Sương cũng bị bắt tới đây. Hẳn là cóliên quan tới Dưỡng Tâm Hoàn. Nhưng bọn chúng đã bắt nhầm người. Nàng nghe Mông Văn nói, hiện tại các lãnh đạo bên trong công tydược nghiệp Liễu thị tranh đấu rất lợi hại. Không chỉ nói Liễu Nhược Sương không cócách nào chiphối công tydược nghiệp Liễu thị. Cho dù cô ta làphụ trách, phỏng chừng cô tacũng không thể làm chủ được Dưỡng Tâm Hoàn.
Hai người lâm vào trầm mặc.
Đoán chừng bởi vìtrên thuyền antoàn, hoặc làkhông lolắng hainữ nhân phản kháng, Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương chỉ bị nhốt trong phòng, không bị trói chân tay gìcả.
- Vì sao côbị bắt vào đây?
Liễu Nhược Sương tựa hồ cóchút không thích không khí nặng nề này, chủ động mở miệng hỏi người cùng cảnh ngộ.
-Tôi cũng không rõràng lắm vì saobọn chúng muốn bắt tôi tới đây.
Hàn VũTích biết mình bị bắt nhất định là cóliên quan tới linh thạch vàsản phẩm của công ty.Nhưng nàng lại không muốn nói choLiễu Nhược Sương. Từ khibiết Liễu Nhược Sương đã lấy điđộc quyền của Dưỡng Tâm Hoàn, nàng liền không muốn nói chuyện vơi cô ta. Màkhông biết những người này muốn đưa mình tới chỗ nào.
Hai ngày trôi qua, không cóbất kỳ người nào đến. Trong phòng cósẵn một nhà vệ sinh, thức ănđồ uống cũng cóđầy đủ ởđó. Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương chỉ phải sống trong phòng, không đi rađược một bước.
Biết Hàn VũTích cóvẻ như không thích mình, Liễu Nhược Sương liền không tiếp tục hỏi.
Ngày thứ ba, haingười phỏng chừng thuyền đã điđược khá xa,thì cửa được mở. Haingười nhân cơhội nhìn rabên ngoài, hình như phòng này nằm ởtầng cuối của thuyền.
Đi vào làmột người trung niên códáng người bình thường, trong miệng còn cómùi rượu.
- Vì hai cô màkhiến chúng tôi phải chạy đông trốn tây. Hôm naytôi muốn khoái hoạt một chút.
Tên namtử nói xong liền nhìn chằm chằm vào Hàn VũTích làLiễu Nhược Sương.
-Trước làcô, vì côxinh đẹp hơn. Congái phương đông quả nhiên không giống tầm thường. Tùy tiện haingười màcũng xinh đẹp như vậy. Hôm này để tôi cho hai côcùng sướng, haha…
Nam tử này nói xong, chỉ về hướng Hàn VũTích.
-Đứng lại, ngươi đừng cólàm xằng bậy. Nếu như chủ nhân của ngươi biết, thì ngươi xong đời rồi.
Hàn VũTích cóchút kinh hoảng nói với tên namtử. Tiếng Anhcủa nàng không tốt, nên chỉ cóthể ngọng ngịu nói. Nàng thấy tên này ănmặc bình thường, cóvẻ như không phải làtên chỉ huy gìđó, nhất định làmột tên lính quèn. Đoán chừng là douống rượu, nên nổi lên canđảm. Quả nhiên, người namtử này nghe Hàn VũTích nói vậy, sửng sốt một chút, nhưng ngay lập tức lại trầm sắc mặt xuống:
-Những tên khốn kiếp kiahiện tại bản thân sống chết còn khó bảo toàn, sao cóthể quản được ta.Các ngươi cũng phải chết. Trước khichết, bachúng tathoải mái một trận.
Nói xong, không chút dodự laotới Hàn VũTích. Hàn VũTích nhìn rất chán ghét, đâu nguyện ýđể ybổ nhào vào người. Bản năng giơ chân lên, dùng sức đá vào ngực của người namtử này.
Ngươi namtử này rõràng bị một cước của Hàn VũTích đá baylên, đâm đầu vào một góc nhọn trên tàu, máu lập tức chảy ra. Namtử này chỉ vào Hàn VũTích, tựa hồ muốn nói cái gìđó, nhưng chỉ phát ravài tiếng A,a. Sauđó thì nghiêng đầu một cái, chết không nhắm mắt.
Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương đều ngây ngẩn cả người. Hàn VũTích càng thật không ngờ, một cước của mình rõràng lại uylực đến như vậy.
- VũTích, không ngờ côlại lợi hại như thế.
Liễu Nhược Sương chấn kinh nửa ngày, mới phản ứng.
Hàn VũTích vẫn sừng sờ ởđó, lẩm bẩm:
-Mình giết người rồi..
Sắc mặt cóchút trắng bệch, rõràng còn chưa minh bạch chuyện gìxảy ra.
-Những kẻ này đáng chết. VũTích, chúng ta đithôi, bằng không lại cókẻ khác đến. Vậy thì chúng takhông còn giữ được trong sạch. Màkhí lực của côlớn thật đấy.
Người là doHàn VũTích đá chết, nên Liễu Nhược Sương phản ứng nhanh hơn Hàn VũTích một chút.
Nghe Liễu Nhược Sương nói vậy, Hàn VũTích mới tỉnh táo. Tự nhủ “Cô tanói đúng, loại người này nếu không đá chết, thì mình và cô tasẽ gặp phiền toái”
Hai người luống cuống taychân chỉ tìm được bacái chìa khóa trên người tên kia. Phỏng chừng không cótác dụng gì.
- VũTích, nếu như nơi này làtầng dưới chót thì chắc chắn phải có ca nôđể chạy trốn. Chúng ta đitìm chỗ cất ca nôrồi dùng nóđể chạy trốn vậy.
Liễu Nhược Sương biết đây là côhội duynhất để haingười thoát khỏi đám người này. Hiện tại cửa được mở ra,nếu lúc này không đi, thì về saucũng khó màthoát được.
Hàn VũTích đã hoàn toàn bình tĩnh lại:
-Tốt, mang thêm một chút thức ănđi. Bởi chúng tacòn không biết phải lênh đênh trên mặt biển baolâu.
Vừa tỉnh táo lại, hai côgái vìmuốn giữ mạng sống vàsự trong sạch của mình, làm việc cũng rất nhanh gọn. Tuy tayHàn VũTích vẫn còn chút runrẩy, nhưng cho dùnàng chết ởtrong biển, cũng tuyệt đối không muốn đối diện với đám người kia. Hiện tại những người kiacòn muốn lấy thông tintừ mình, hoặc làdùng mình uyhiếp Lâm Vân nên mới không động tới mình. Nhưng một khibọn chúng chó cùng rứt giậu, như vậy mình rất khó bảo vệ bản thân. Thậm chí còn cókhả năng tự sát.
Hai người ômmột đống thức ăn vànước uống, cẩn thận đi racăn phòng. Trên thuyền ngẫu nhiên truyền tới vài tiếng nói chuyện. MàHàn VũTích vàLiễu Nhược Sương không phải hạng người cókinh nghiệm phong phú. Cũng mayvận khí của haingười không tệ lắm, không baolâu thì đã tìm được cửa thoát hiểm.
Mở cửa thoát hiểm, quả nhiên trông thấy một conthuyền ca nônhỏ. Conthuyền này còn được thiết kế để chemưa. Haingười vội vàng kéo cái thang rồi trèo lên thuyền, thức ăncũng được vứt lên trên đó. Liễu Nhược Sương tháo xích của thuyền canô. Thuyền ca nôrất nhanh được tách rakhỏi thuyền lớn.
Trong nháy mắt, conthuyền ca nônày đã biến mất ởtầm mắt của thuyền lớn. Haingười đè nénội tâm hưng phấn, đều nhẹ nhàng thở ra. Tuybây giờ làbuổi tối, lại đối diện với biển rộng mênh mông, nhưng haingười vẫn cảm thấy ởchỗ này tốt hơn ởtrên conthuyền bọn bắt cóc rất nhiều.
-Chúng tachèo thuyền đivề hướng khác đi.
Liễu Nhược Sương vàHàn VũTích cầm lấy cái mái chèo, không ngừng chèo thuyền để đổi phương hướng.
Hai người không nói lời nào màtập trung vào chèo thuyền, thầm nghĩ khởi động thuyền đicàng xacàng tốt. Lúc trời tờ mờ sáng, Liễu Nhược Sương đã mệt đến nỗi không muốn cử động. để mái chèo lên thuyền rồi nói:
-Chỗ này chắc antoàn rồi.
Hàn VũTích cũng dừng việc chèo thuyền. Tuynàng cũng cảm giác rất mệt, nhưng không cóvất vả như Liễu Nhược Sương. Đây làchuyện gì? Hàn VũTích lại nhớ tới uylực của một cước lúc trước. Mình mới đá một cái thôi đã đá baymột tên nước ngòai to conrồi. Trong nội tâm mơhồ cảm thấy việc này cóquan hệ với việc tuluyện gần đây của mình. Thật không ngờ mình mới tuluyện mười ngày, lại cóhiệu quả như vậy.
- VũTích, khí lực của côthật làlớn. Bình thường cô haytập thể thao sao? Hay là côhọc qua võcông?
Liễu Nhược Sương nghỉ một lúc thấy đỡ hơn, liền ngồi dậy hỏi.
-Chồng của tôi dạy chotôi. Maymắn là anhấy....
Hàn VũTích nói tới đây lại nghĩ tới Lâm Vân. Hiện tại nàng rất nhớ hắn. Không biết mình cóthể gặp lại hắn không? Nếu không cóthuyền lớn nào đingang quađây, haingười chắc chắn phải chết đói trên conthuyền ca nônày rồi.
- Côđã kết hôn rồi à?
Liễu Nhược Sương kinh ngạc nhìn Hàn VũTích. Nàng không biết ai cóthể xứng với một côgái xinh đẹp như vậy. Mànhìn vẻ tương tưcủa Hàn VũTích, cóvẻ cô tarất nhớ chồng của cô tavậy.
Thấy Hàn VũTích không trả lời, vẫn đắm chìm trong sự nhớ nhung, không khỏi lần nữa hỏi:
-Yêu? Tôi chỉ biết nếu không có anhấy, thì tôi không muốn sống trên đời này…
Nói xong, lại không để ýtới Liễu Nhược Sương nữa, tiếp tục đắm chìm trong sự nhớ nhung.
Liễu Nhược Sương ngây người, làmột namnhân như thế nào cóthể khiến một côgái như Hàn VũTích yêu đến khắc cốt minh tâm như vậy?
Lâm Vân nghe thấy làHàn VũTích bị đưa đitheo đường biển, không chút dodự thiêu trụi tòa biệt thư rồi baytới khuvực biển Thái Bình Dương.
Lúc này Lâm Vân cũng bất chấp linh thạch vànghỉ ngơi, cả ngày lẫn đêm không ngủ không nghỉ tìm kiếm ở khuvực Thái Bình Dương. Thuyền lớn thuyền nhỏ đã dùng thần thức dò trađược hơn mười nghìn chiếc, nhưng vẫn không phát hiện ratung tích cùa VũTích, cũng không phát hiện rangười của Hắc Thủ Băng Đao.
Đây đã làngày thứ năm, thần sắc của Lâm Vân rất tiều tụy. Hắn phát hiện pháp khí PhiVân Trùy dưới chân đã códấu hiệu bị rạn nứt. Phỏng chừng là do nóvốn đã cócấp bậc không cao, màmình lại liên tục dùng linh thạch vàtinh lực thúc dục sử dụng nónên mới tạo thành vết nứt như vậy. Còn không biết cóthể duytrì thêm vài ngày?
Phạm vị tìm tòi của Lâm Vân càng lúc càng rộng. Tới ngày thứ bảy, hắn đã tìm tới Bắc Thái Bình Dương. Hắn đoán cókhả năng những người ởtòa biệt thự đã nói dối phương hướng chohắn. Nhất định bọn chúng đã xuất phát từ hướng khác.