121 Sở Mục Nhiên nhìn động tác của Thần Tịch cười mà không nói, bất quá làm cho hắn ngoài ý muốn chính là hình như Xích Dương công chúa cũng không có xa cách Hoàng Phủ Cảnh Hạo, này vẫn còn duy trì tin tưởng!
Còn có, nàng đối xử với Bắc Đường Quân Liên cũng không tệ lắm, tốt hơn so với những phu thị khác.
122 Sở Mục Nhiên bất đắc dĩ tiêu sái đi ra ngoài, đi tới cửa thì bị dọa nhảy dựng lên, cửa lớn phủ công chúa có rất nhiều dân chúng vây xem, đều đang nghe nha hoàn với bà tử Liễu Thiến Thiến mang đến, đang nói chuyện xưa.
123 Bắc Đường Liên Vân không phải một người ngu ngốc, hắn cảm giác được rõ ràng thái độ của Cung Thần Tịch có chút kỳ quái, “Công chúa, người không sao chứ?”
“Ta không sao.
124 Nam nữ sinh hoạt vợ chồng, sau đó chuyển độc tố qua. . . . . . “Vì sao, vì sao!” Bắc Đường Liên Vân phẫn nộ cầm vả vai nàng chất vấn, “Ai muốn người cứu ta chứ! Ai muốn người cứu!”
Ban đêm Thàn Tịch đã bị hắn ép buộc nên thật sự mệt mỏi, thậm chí là mê man, bây giờ còn chưa có ngủ đủ đã bị người ta lắc lắc thế này, đầu đều muốn hôn mê, “Ngừng.
125 Vân Thanh Ngân giữ chặt Bắc Đường Liên Vân, “Trước hết hãy bắt mạch cho công chúa!”
Sự tức giận của Bắc Đường Liên Vân hiện rõ trên mặt, nghe câu đó vẫn cố gắng nhịn xuống.
126 Kỳ thật Thần Tịch lo lắng nhiều, vốn dĩ Bắc Đường Liên Vân cùng với Bắc Đường Quân Liên rất giống nhau, chỉ có khí chất của bọn hắn không giống mà thôi, trong mắt những người khác thì hoàn toàn tương tự, nếu không phải người quen rất dễ dàng nhận lầm.
127 “Quyết định như thế nào?”
“Luận võ, không phải ngươi nói ta không bằng ngươi sao? Chúng ta hãy tỷ thí một trận đi, nếu ngươi thắng, chờ công chúa tĩnh dưỡng thân thể tốt, người thứ nhất thị tẩm sẽ là ngươi! Nếu thua, về sau công chúa muốn tìm ai, trong vòng nửa năm ngươi không được có một câu oán hận nào với công chúa!”
“Không được, một tháng đi, ta thua, thì một tháng không thị tẩm!”
Tiêu Băng lãnh lãnh nhìn bọn họ, bỗng nhiên ngắt lời nói: “Ta cũng tham gia, ai lợi hại nhất thì một tháng kế tiếp sẽ thị tẩm đi!”
Vù vù --
Thần Tịch muốn bạo phát, mấy nam nhân này xem nàng là cái gì, Bắc Đường Liên Vân hoàn hảo, chỉ nói để cho Sở Mục Nhiên không cần quấy rầy nàng, còn Tiêu Băng này lại trực tiếp đưa ra điều kiện người thắng thị tẩm!
Giận, giận a!
Làm sao bây giờ, đều đánh bọn họ hôn mê đi! Không, tuy rằng khinh công của nàng không tệ, nhưng mà võ công không được tốt lắm, vẫn là dụng độc tốt hơn!
Vân Thanh Ngân thoáng nhìn sắc mặt âm trầm của Thần Tịch trong lòng có chút bất đắc dĩ, “Công chúa, ngươi không sao chứ?”
Thần Tịch cười tươi sáng ngời, âm nhu nói: “Ngươi nói đi?”
Ngạch! Vân Thanh Ngân tự động lui lại hai bước, áp suất của công chúa còn dọa người hơn của Tiêu Băng, vẫn là tránh đi, dù sao việc này hắn không tham gia được!
“Vân quản gia, ngươi đi đâu?” Thần Tịch híp mắt nhìn hắn,
Vân Thanh Ngân ha ha cười, “Cái kia, công chúa, ngươi xem, ta cũng không giúp được việc gì, không bằng đi làm việc, trên thực tế, chuyện lúc trước ngươi giao cho ta, còn có rất nhiều chuyện chờ ta đi xử lý.
128 Tâm tình Tiêu Băng có chút trầm trọng rời đi nơi ở của công chúa, ngay từ đầu hắn chỉ lo tức giận, không có đặc biệt chú ý Bắc Đường. . . . . . Chính vì thế không có nhận ra hắn sớm, không thể tưởng được Bắc Đường Quân Liên lại để hắn ở bên người công chúa!
Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu hắn cũng không biết, bất quá, hẳn không tính là chuyện xấu, hình như Bắc Đường Quân Liên đều vì công chúa mà trù tính, tuy rằng hắn không biết thời gian qua giữa bọn họ đã đặt thành hiệp nghị gì, nhưng mà, hắn tin tưởng bây giờ công chúa không phải người ngu ngốc.
129
130 Cuối cùng, Thần Tịch vẫn kêu người gọi Liễu Thiến Thiến vào, gặp mặt cũng tốt, như vậy mới biết được nhân gia nghĩ ra chiêu mới gì!
Chờ lúc Liễu Thiến Thiến vào Thần Tịch bị hoảng sợ, Liễu tiểu thư người ta là một mỹ nhân trong veo như nước, mang vẻ mặt tái nhợt, sắc mặt so với nàng còn muốn kém hơn!
Vừa nhìn chính là đại biểu cho tiều tụy không thôi, làm cho Thần Tịch không nhịn được mà đưa mắt liếc nam nhân một cái: Người tai họa!
Liễu Thiến Thiến vừa thấy Sở Mục Nhiên thì ẩn tình đưa tình, giống như bị ủy khuất rất lớn, “Biểu ca --”
Cựa cựa thân mình, “Liễu biểu muội, ngươi cầu kiến công chúa có chuyện gì sao?”
“Muội --” Bây giờ Liễu Thiến Thiến mới nhìn về phía Thần Tịch, đột nhiên quỳ xuống van xin khóc lóc nói: “Công chúa, xin người hãy để cho ta ở lại bên người biểu ca đi, ta sẽ không tranh gì với người cả, ta chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy biểu ca là tốt rồi, xin người.
131 “Công chúa, hôm qua ta bắt mạch cho ngươi, thân thể của ngươi đã tốt hơn nhiều, hôm nay lại giống như cạn kiệt hết sinh lực. Đến tột cùng ngươi làm cái gì vậy? Cứ như vậy sẽ có lúc thân thể của ngươi chịu không nổi!”
Thần Tịch thở dài, “Thể lực cạn kiệt cũng không phải mong muốn của ta, vừa rồi trúng châm độc, ta vận công tiêu trừ độc tố ở ngân châm!”
Ngạch! Công phu gì vậy chứ!
Hứa Phi Sương cùng với Sở Mục Nhiên đều tỏ vẻ bội phục thật sâu, nếu là hai người bọn hắn, không không, hẳn là thế gian này không ai có đủ khả năng làm được chuyện như vậy? Có khả năng thanh trừ độc tố, không bằng đánh văng mấy ngân châm đó ra!
Kỳ thật giống như nguyện vọng của bọn họ, Thần Tịch cũng muốn đem cây châm đánh bay nhưng nội lực của nàng không đủ, còn chưa đạt tới trình độ hái hoa phi diệp ( ý là dễ dàng ), lúc Liễu Thiến Thiến công kích nàng, nàng chỉ kịp dùng tới sở trường này để bảo hộ mình.
132 Hôm sau, khắp mọi nơi ở Hi thành đều lan truyện chuyện của Liễu tiểu thư Sở quốc, bởi vì Liễu Thiến Thiến bị đút dược của Hứa Phi Sương bào chế, cho nên nói tất cả chuyện khắc sâu ở trong lòng bao nhiêu năm nay nói ra, chuyện tốt hay là chuyện xấu cũng đều nói.
133 Đề nghị của Lâm Tuấn Thần bị coi thường, hắn chỉ có thể tiếp tục nhàn rỗi ở bên công chúa, nhàm chán cùng Thần Tịch tĩnh dưỡng. Trong lúc Thần Tịch nói chuyện cùng hắn thường hỏi nhiều vấn đề về giải quyết chi đạo.
134 Thần Tịch không giãy ra được khỏi sức lực của hắn, đành phải để hắn ôm, tốt xấu gì người ta cũng cố gắng ra roi thúc ngựa về đây để chúc mừng sinh thần của nàng, còn tặng lễ vật mà nàng thích, dù thế nào nàng cũng không thể dùng độc với người ta được!
Quên đi, nhìn phân thượng món quà hắn tặng nàng, nàng để cho hắn ôm một chút vậy!
Hiển nhiên, Thần Tịch không biết rõ tâm tình của nam nhân, rất nhiều thời điểm nếu thích một người thì không phải chỉ có một cái ôm là có thể thỏa mãn, Bắc Đường Liên Vân cũng như thế.
135 Thời điểm Lâm Tuấn Thần nghe được mệnh lệnh của Thần Tịch trên mặt lộ ra kinh ngạc, nhưng lập tức liền khiêm tốn đưa ra ý kiến rằng hắn không đủ năng lực, để cho công chúa chọn người thích hợp hơn.
136 Thần Tịch nhìn hắn liếc mắt một cái, mỉm cười: “Hôm nay làm việc có thuận lợi không?”
“Thuận lợi, đại bộ phận dân chúng Hi thành đều làm không tệ, nghe được chính sách mới do công chúa ban bố, mọi người đều nguyện ý phối hợp làm việc.
137 Sau khi xử trí sát thủ xong, Bắc Đường Liên Vân vẫn ở trong phòng lẳng lặng nhìn Thần Tịch, thật lâu sau hắn có chút gian nan mở miệng hỏi nói: “Công chúa vẫn cự tuyệt ta, chẳng lẽ là bởi vì hoàng thượng Hạ quốc?”
Thần Tịch ngạc nhiên, “Ngươi sao tự nhiên lại nghĩ đến hắn? Đương nhiên không can hệ!”
“Vậy thỉnh công chúa nói cho ta biết, vì sao, công chúa vì sao muốn cự tuyệt ta, cũng không tìm những người khác thị tẩm, nếu ta nhớ không lầm, là ngươi đã đáp ứng Hoàng thượng dù về nước cũng sẽ không tìm nam nhân khác thị tẩm?”
Ngạch!
Đây căn bản chính là hai việc khác nhau, bất quá thời gian thật sự trùng hợp,
Thần Tịch có chút hôn mê, việc này giống như càng giải thích lại càng bôi đen.
138 Đáng tiếc, ngoài dự kiến của bọn họ, Bắc Đường Liên Vân võ công cực tốt, khi gần đến vô lượng chùa, bọn họ liền chọn chỗ đường dốc quăng ra một tảng đá, nhưng lại bị Bắc Đường Liên Vân trực tiếp đá trở lại, đánh trúng tay chúng.
139 Vô Nhai thở dài, “Là phiền toái a! Luôn trốn đi gây chuyện, sư phó lại giao cho ta quản bọn họ. ”
Sở Lan Cuồng chính là hắc y thiếu niên ngạo mạn, lúc này nhìn chằm chằm Thần
Tịch có chút bất mãn hỏi: “Nhị sư huynh, đừng tố cáo chúng ta, nàng là ai ?”
“Tiểu thư là ân nhân của ta, các ngươi về sau đừng hồ nháo!”
“Hừ, nàng đến lên núi cũng cần có người ôm sao có thể là ân nhân của Nhị sư huynh ?”
Vô Nhai nghe vậy cả kinh, nhìn về phía Thần Tịch lo lắng: “Tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Thần Tịch mỉm cười: “Không sao, chính là thời gian trước bị thương, tĩnh dưỡng mấy tháng sẽ tốt thôi, không cần lo lắng.
140 Đi theo Vô Nhai vào một nhã gian thanh lịch, Thần Tịch bắt đầu nghĩ đến phương trượng hẳn là một cao tăng đắc đạo, không nghĩ tới phương trượng lại là một hòa thượng trẻ tuổi, nhìn bộ dáng cũng chỉ khoảng hai mươi lăm.