Công chúa cầu thân Chương 41-42
Chương trước: Chương 39-40
CHƯƠNG 41
Người dịch: DENNIS Q.
Tiết lão đầu lại lạnh lùng hừ một tiếng rồi mới nói: “Cái lão già vô thượng ấy, suốt ngày nghiên cứu thuật quỷ thần, cũng chỉ được tính là một nửa kia.”
Cái lão già vô thượng ấy? Người này là ai vậy nhỉ? Nhìn sắc mặt của Tiết lão đầu, dường như đang tức giận vì thấy tôi nghi ngờ, nên cũng không tiện hỏi ông ta. Ông ta đã kê đơn thuốc, tôi cũng không cần thiết giữ ông ta lại, khách sáo với ông ta vài câu, rồi bảo Vãn Nguyệt tiễn ông ta về.
Tiết lão đầu vừa mới đi, tôi bảo Tố Nguyệt đọc cho tôi nghe đơn thuốc của ông kê. Nghĩ Tố Nguyệt dù sao cũng là một tiểu tài nữ, nhưng đọc đơn thuốc của Tiết lão đầu này vẫn khó khăn, tôi nghĩ có lẽ là cô nàng cũng vừa đọc vừa đoán mò chăng!
“Tố nhi chịu thua, có vài chữ đọc không được.” Tố Nhi thấp giọng nói.
Tôi khoát tay, nói: “Không trách ngươi, đem đơn thuốc này cho người bán xem, bọn họ tự nhiên xem sẽ hiểu.”
Tố Nhi lúc này mới không ray rứt, hình như nghĩ đến điều gì, lại vui vẻ nói: “Công chúa, nghe nói Tiết thần y trước giờ không chịu xem bệnh cho người trong cung, hôm nay không biết thế nào mà mời được ông ta chẩn bệnh cho công chúa vậy?”
Thì ra là thế, tôi cũng nhớ lại lúc mới vào hoàng cung tôi giả bệnh, Hồ tỷ tỷ đến chẩn bệnh cho tôi cũng đã nói, người được mời vốn là sư thúc của chị ấy, nhưng ông ta lại đi rồi, nên chị ấy đành đi thay. Lần này Thừa Đức có thể mời được Tiết lão đầu, không biết lại dùng thủ đoạn gì đây.
Tố Nhi tuy không đọc được hết đơn thuốc, nhưng tôi cũng nghe được đại khái, ngoài thuốc uống, thuốc ngâm để tắm, nói thật, tôi có hơi hoài nghi thuốc này có thể làm linh hồn và thể xác tôi hòa làm một ư? Người như vậy không phải còn lợi hại hơn thần tiên sao?
Tuy trong bụng có hơi nghi ngờ, nhưng đã nhìn thấy hy vọng le lói, ngày qua ngày cũng thoải mái hơn. Những phi tần hậu cung sau khi lần lượt tham quan, thấy hoàng đế cũng không có động tĩnh gì, người đến chỗ tôi cũng bắt đầu giảm bớt, đến sau cùng, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Vào một ngày, nhìn thấy chim tước vẫn thường đậu ở cửa sân sau, tôi đột nhiên suy nghĩ rất ác độc rằng, nếu đợi đến mùa đông, một trận tuyết rơi xuống, chỉ cần một nắm thóc như thế, một cái ki hốt rác, không phải đã có thể giải quyết vần đề ăn mặn sao?
Nhàn rỗi cũng vô vị, tôi cuối cùng cũng có một quyết định trọng: tôi phải biết chữ! Thời đại này, mù chữ là chuyện không thể chấp nhận được! Không thể để mấy đứa bọn Tố Nhi biết tôi không biết chữ được, nếu để Tố Nhi biết công chúa tài nữ của cô ta hiện tại ngay cả tên mình cũng không biết, tôi sợ cô ta sẽ không chịu được đả kích này, nhưng lại không thể ra ngoài tìm cho tôi một thầy giáo đến, cũng chỉ có thể mở rộng từ trong nội bộ thôi. Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có Vãn Nguyệt là có khả năng, mà cô ta là thủ hạ của Thừa Đức, đoán chừng việc của tôi chắc cũng biết chút ít, thế là mỗi buổi chiều biến thành giờ dạy học của tôi và Vãn Nguyệt.
Học mấy ngày chữ như gà bới, tôi chợt hiểu ra, tại sao phải bắt đầu học từ thuở nhỏ, bởi vì, bởi vì, nếu để trễ quá thì sẽ nhớ không nổi.
Ngày thứ nhất, tôi cố sống cố chết học 100 chữ. Ngày thứ hai ôn tập trước một lần chữ của ngày hôm trước, lại hì hục học thuộc 100 chữ. Ngày thứ ba thì kiểm tra, chỉ viết ra được 7 chữ, thật là xấu hổ, chẳng những chữ của ngày hôm qua không nhớ, mà 97 chữ của ngày hôm trước cũng quên luôn.
Tôi thấy khóe miệng của Vãn Nguyệt giật giật, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với cô ta, cười gượng, chột dạ nói: “Vẫn không tệ, phải không? Dù sao cũng nhớ được 7 chữ, trung bình cứ một ngày hợp hơn hai chữ lại, một năm nữa cũng được hơn 700 chữ! Ba năm nữa cũng gần như có thể dùng ứng phó ngày thường được rồi.”
Khóe miệng Vãn Nguyệt lại giật giật, không nói gì.
Do kiểm tra quá vất vả, mà học thuộc chữ của hai ngày trước cũng rất mệt, tôi tự cho mình nghỉ ngơi một ngày, học và chơi kết hợp mà! Đây chính là tinh hoa của nền giáo dục hiện đại đấy.
Ngày thứ tư, tôi tính bắt đầu học từ mới. Vãn Nguyệt cũng được coi là thầy tốt, biết trước khi học từ mới phải ôn tập từ cũ, bèn bảo tôi viết lại 7 chữ đã thuộc hôm qua, tôi cầm bút hì hục cả buổi, viết rồi vẽ một trang giấy, vẽ rồi lại viết, sau cả buổi trời, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Vãn Nguyệt, ngại ngùng nói: “Hình như tôi lại quên hai chữ, như vậy hễ đến 3 ngày thì nhớ không nổi bảy chữ rồi, trung bình tiếp theo không được hai chữ.”
Sắc mặt Vãn Nguyệt không vui, nhưng cũng không thể trách tôi được chứ nhỉ? Tôi đã rất cố gắng mà, ai bảo chữ của bọn họ như gà bới vậy, viết bừa lên một tờ giấy vàng là có thể đem ra trấn áp quỷ dữ được rồi…
Sau khi học n ngày, tôi cuối cùng cũng biết viết được mấy chữ tôi muốn viết. Tôi cầm bút, vẽ lên giấy mấy chữ to, tôi không xem trọng viết được như thế nào, miễn sao đọc hiểu là đạt được mục đích, thế là OK rồi. Hơn nữa, viết chữ cũng xem trọng quan niệm nghệ thuật phải không? Hoa nào hợp mắt ấy, chưa biết chừng chữ của tôi trong mắt một nhà thư pháp lớn sẽ thành “Không trói buộc phong cách, tùy ý mà viết” í chứ ^^.
Thổi thổi nét mực, tôi nhìn lên trang giấy “Tình cảm hai người nếu bền lâu, há phải sớm tối bên nhau.” Khóe miệng đắc ý nhếch lên, đoán tên Thừa Đức này nếu nhìn thấy mấy chữ này, không biết vẻ mặt sẽ biểu hiện ra sao. Nghĩ tôi đến đây hơn con trăng, một lần cũng không gặp được anh ta, tuy có Vãn Nguyệt đem lời nhắn của anh ta đến, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung chịu không xiết.
Tên này đã không đến, chắc là có việc bất đắc dĩ, nhưng đã nhớ anh ta rồi, thì phải để cho anh ta biết. Chúng tôi là linh hồn mới của con gái mới trong thời đại mới mà, không làm chuyện õng a õng ẹo đó, nhớ anh ta thì nói với anh ta là được rồi!
Nghiêng đầu nhìn giấy trắng mực đen, cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó. Đột nhiên linh cảm lóe lên, liền lấy son môi trong hộp trang điểm ra, tỉ mỉ thoa lên môi, sau đó chu môi in lên giấy, một dấu môi lung linh không gì sánh bằng đã nằm trên đó. (vậy là mọi người hiểu chuyện vết son in lên tờ giấy ở phần ngoại truyện rồi nhé )
Ha ha, như vậy đủ trọng lượng rồi nhỉ! Tôi gấp tờ giấy bỏ vào phong thư, len lén đưa cho Vãn Nguyệt, nhờ cô ấy chuyển cho Thừa Đức, thầm nghĩ không biết tên này nhìn thấy phong thư có dấu môi diễm lệ không gì sánh bằng tim có đập lỗi nhịp không.
Thư gởi đi rồi, tôi hồi hộp mong đợi Thừa Đức hồi âm, tối hôm đó, tôi đã đợi được rồi, nhưng đến không phải là tin nhắn, cũng không phải là thư, càng không phải là dấu môi anh ta in trên dấu môi mình theo suy đoán của tôi, mà là con người bằng xương bằng thịt của anh!
Thấy Thừa Đức cười hí hửng đứng trước giường của tôi, tôi không kềm nổi thở dài, chao ôi! Tên này không chịu được cám dỗ thật, một câu nói, một dấu môi, thì đã dụ dỗ được cả người đến đây.
Thừa Đức cười ngồi bên thành giường, tôi bĩu môi lắc lắc đầu.
“Lắc đầu gì đó?” Thừa Đức khẽ cười hỏi, giơ tay túm chặt tay tôi.
“Anh đến làm gì?” tôi cố ý hỏi.
“Ta đến làm gì?” Thừa Đức cười gian manh, cúi đầu xuống, “Nàng nói đi? Là ai in thứ gì đó để dụ ta đến?”
Tôi lấy tay chống vào ngực Thừa Đức không cho anh ta tiếp tục cúi xuống thấp nữa, nói: “Đừng có động thủ trước, từ từ nói chuyện đi!”
“Không động thủ? Vậy phải động cái gì? (ẹc… ca ca có cần phô thế không >o<)” Thừa Đức khẽ cười cợt nhả, tay vẫn không chịu ngừng lại, “Nhớ ta không?”
Tôi ngẫm nghĩ, rồi gật gật đầu, nụ cười trên mặt Thừa Đức càng đắc ý, gỡ tay tôi ra, đè hẳn người xuống.
“Nè, nói chuyện trước đi, rồi làm việc sau!” tôi cuống lên, không kịp suy nghĩ gì buột miệng nói.
Thừa Đức cười dữ dội hơn, hỏi vẻ ranh mãnh: “Làm việc gì nào?”
Tôi lập tức nghẹn họng, mặt thoáng chốc đỏ bừng bừng, Thừa Đức thấy bộ dạng tôi như vậy, cố ý cười nói: “Đừng lo, đừng lo, chúng ta nói chuyện hay làm việc đều không bị nhỡ việc đâu.” (tự tin!!!)
“Anh!” Choáng, tại sao miệng mồm lanh lợi như tôi lại vô dụng trước anh thế kia chứ?
Thừa Đức cười cười, nén giọng nói: “…… Để ta kiểm tra thử dấu môi kia là thật không trước đã, vật dụ dỗ người của nàng……”
Vật dụ dỗ người? Sao tôi lại trở thành vật dụ dỗ người thế? Cái tên Thừa Đức này, rõ ràng là bản thân không chống lại được cám dỗ, còn muốn chụp mũ cho người khác, vốn muốn lườm cho anh ta một cái đã đời, đáng tiếc khoảng cách gần như vậy, thật ra trở mình không được nói chi trừng mắt với anh ta, bỏ đi bỏ đi, khoan tính toán với anh ta đã, hơn nữa đầu óc có phần choáng váng, để nghỉ ngơi trước rồi một lát hẵng nói sau vậy……
Và trong cuộc sống gần như là yêu đương lén lút này, ngày tháng trôi qua như bay, chớp mắt thu đi đông tới, một trận tuyết rơi xuống, tôi mới nhận ra mùa đông ở Ngõa Lặc lại đến sớm như vậy.
Trên triều đường, Thừa Đức và Thừa Hiền đấu nhau vẫn kịch liệt; trong hậu cung, tôi vẫn tiếp tục làm “niệm kinh chân nhân”, vô cùng chán chường.
Có lúc chợt nghĩ, có phải niệm kinh có thể khiến lòng người tĩnh tại thật hay không? Nhớ lại lúc đầu tôi là một cô gái nhiệt huyết tràn đầy, chí hướng vĩ đại, xông pha giang hồ, cưa cẩm trai đẹp, nhưng giờ đây thì sao? Sao lại ngoan ngoãn nghiêm chỉnh ở lại trong hậu cung thế này? Nghĩ ngợi mãi, đến bản thân tôi còn không hiểu nổi, chẳng lẽ đây chính là thứ tên là “tình yêu” sao? Tình yêu khiến con người dần dần phải học cách thỏa hiệp?
Có lúc, tôi thật sự không hiểu nổi.
Tận sâu đáu lòng vẫn có một tiếng nói đang thúc giục: Cuộc sống này không phải là thứ mày cần, mà mày cần chính là tự do, chứ không phải chốn thâm cung này!
Phải, tôi biết rõ cuộc sống này không phải thứ tôi cần, nhưng tôi lại càng rõ hơn rằng Thừa Đức là người tôi cần, khi tự do và tình yêu không thể ở cùng nhau, tôi nên đứng về phía nào đây?
Không biết “kinh” của tôi còn phải niệm đến bao giờ, khi nào tôi mới có thể quang minh chính đại ở cạnh Thừa Đức? Phải đợi đến khi Hoàng đế thăng thiên chăng? Nhưng thấy Hoàng đế vẫn còn khỏe mạnh lắm! Bà nó chứ, chắc sẽ không bắt tôi phải niệm kinh cả đời đó chứ? Tôi thầm nghĩ, thậm chí còn ác độc mong chờ Hoàng đế sớm về chầu ông bà cho rồi.
Rất nhiều sự thực chứng minh rằng, con người không thể ác độc, cho dù là nghĩ cũng không được! Vì tôi vừa trù ẻo Hoàng đế chưa được mấy ngày thì báo ứng đã đến!
Hôm ấy tôi đuổi bọn Tố Nhi ra chỗ khác, một mình ngồi trước thư án xem sách. Vốn là định xem kinh thư để nhận biết mặt chữ, tiếc là tôi lại phát hiện ra rằng hiệu quả ru ngủ của Kinh thư còn ghê gớm hơn cả sách tiếng Anh, xem được chưa mấy phút, cơn buồn ngủ đã kéo đến, nhìn quanh quẩn thấy Vãn Nguyệt dù gì cũng không có ở đây, liền đặt sách sang một bên, bò lên trên bàn bắt đầu ngủ gục.
Dường như lại trở về trường mình khi xưa, thầy đang đứng trên bục giảng giảng bài thao thao bất tuyệt, tôi ngồi bên dưới lấy sách che mặt, ngủ rất ngon lành. Thầy đang giảng hăng hái thì đột ngột đi xuống, thẳng đến chỗ tôi ngồi, “Phùng Trần Sở Dương! Còn ngủ nữa à! Ban nãy tôi giảng cái gì?” Thầy giận dữ.
Tôi giật mình đến nỗi tỉnh ngay dậy, vội vã ngồi thẳng người, thấy trước mặt là thư án cũ kỹ, không kìm được cười bò lăn bò càng, rõ ràng là đang nằm mơ, thầy cô ở đâu ra chứ? Lại thấy trên sách vẫn còn ẩm ướt dinh dính, không ngăn được rùng mình, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, lòng thầm nghĩ cũng may đã đuổi bọn Tố Nhi đi rồi, nếu không để chúng thấy cảnh tôi ngủ mà nước dãi chảy đầm đìa thế này thì không ổn, vừa cảm thấy tự đắc vì mình sáng suốt biết trước mọi việc, vừa vội lấy tay áo chùi nước bọt trên sách đi.
Đang mải miết làm, khóe mắt tôi đột nhiên lướt qua một vệt màu vàng sáng, tôi băn khoăn quay đầu lại, đột ngột cứng đơ người.
Hoàng đế toàn thân vận long bào màu vàng đang đứng ở bên cạnh, vẻ mặt cao thâm dò xét nhìn tôi.
Thấy Hoàng đế thoáng chau mày, thoắt nhiên cơn buồn ngủ của tôi đã bị ném xa đến ngoài mười vạn tám ngàn dặm, thoáng chốc tỉnh hẳn, “phịch” một tiếng nhảy từ ghế xuống, muốn quỳ xuống hành lễ, nhưng cúi đầu xuống lại nhìn thấy mình đang mặc đạo bào màu xám, mới sực nhớ ra mình đang được xem như là một người tu hành, nếu hành lễ thì có hơi không hợp lắm, vội vã chắp hai tay lại muốn niệm câu “a di đà Phật”, nhưng lại chợt nhớ ra hình như không đúng, tôi là nữ đạo sĩ mà, có phải ni cô đâu, hành lễ kiểu này cũng không ổn, lúc này mới cuống quýt nắm tay lại, khom người một lát, cung kính “Tham kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đế lướt mắt qua tôi, tự ngồi xuống ghế, sau đó mới thờ ơ bảo: “Miễn lễ, ngồi xuống đi.”
Ngồi xuống đối diện Hoàng đế, trong lòng mất tự tin hẳn, không hiểu vì sao ông hoàng đế này lại chuyển đến chỗ tôi, hơn nữa cũng chẳng mang thị vệ theo.
Hoàng đế dường như nhìn thấu tôi đang nghĩ gì, bèn nói: “Trẫm đi ngang đây, thấy hoa mai trong vườn ngươi nở sớm, bèn vào đây thôi.” Nói xong liền nhìn về phía thư án của tôi với vẻ xuất thần.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Hoàng đế, mấy cành hoa mai cắm trong bình đặt trên thư án đang nở rộ, lại nhìn gương mặt Hoàng đế như đang trầm tư gì đó, trong lòng kinh ngạc, Hoàng đế chắc không chê tôi làm hư hại hoa cỏ đấy chứ? Nhớ đến những đóa hoa mai này đúng là hôm qua tôi ngắt được ở trong vườn, mấy nhánh này mọc ngay đầu cành nên không phí sức lắm. Trước kia tôi thấy những cành hoa mai này trong công viên, thì nói gì cũng không dám hái, nếu ngắt hoa cỏ bừa bãi thì phải cần tố chất cá nhân, nhưng cổ đại thì không vấn đề, bởi vậy tôi mới hứng chí dẫn bọn Tố Nhi đi hái hoa, đặt ghế rồi trèo lên ngắt mấy nhánh hoa mai xuống.
Hoàng đế ngắm hoa mai đến xuất thần, bỗng nhiên cười nói: “Trước đây mẫu thân của ngươi cũng từng thay trẫm ngắt hoa mai, có điều nàng không có thân thủ tốt như ngươi, lúc nào cũng ngắt bừa mấy nhánh thấp để lừa trẫm.” Ánh mắt của ông chuyển sang tôi, đến nỗi trong lòng tôi cứ rùng mình liên tục.
“Đã quen với nơi này chưa?” Hoàng đế hỏi.
Tôi vội cười khan một tiếng, đáp: “Quen, quen lắm.”
Hoàng đế cười hờ hững, rồi hỏi: “Chắc ngươi hận trẫm lắm?”
“Hử?” Tôi nhất thời không hiểu Hoàng đế sao lại hỏi câu này, tôi có thể nói oán hận không? Cho tôi mượn thêm mấy lá gan tôi cũng chẳng dám nói.
“Chuyện của ngươi và Thừa Đức, trẫm đã biết từ lâu rồi.” Hoàng đế khẽ nói.
Tôi thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào, vốn định há mồm ra nói dối, nhưng lúc này lại không dám. Hoàng đế nhìn tôi rồi thở một hơi dài, nói: “Ngươi và mẫu thân ngươi cũng có nét giống, nhưng lại có rất nhiều điều khác nhau.”
Mẫu thân của tôi? Chắc ông đang ám chỉ Nam Tĩnh chăng, tôi thầm nghĩ, khác nhau chứ, nếu giống mới lạ đó.
“Trẫm cứ nghĩ mãi không ra, tính khí của mẫu thân ngươi sao lại vào thâm cung của Châu quốc chứ.” Hoàng đế khẽ nói, nhãn thần có phần mơ màng, như đang hỏi tôi, cũng như đang lẩm bẩm với mình, “Trong cung này, không phải là nơi các người nên ở lại.”
Hoàng đế thấy tôi cứ im lặng mãi thì liếc qua một cái, thần sắc mơ màng trong đôi đồng tử vụt mất, đột ngột hỏi: “Ngươi rất hiểu Thừa Đức?”
Tôi gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói thực, tôi chỉ quen thuộc với tình yêu của Thừa Đức, nhưng với cuộc sống khác của anh, chúng tôi không hề giao thoa, có thể xem là tôi hiểu anh ư?
Hoàng đế cười cười, nói: “Nó rất giống ta thuở nhỏ, luôn suy tính quá nhiều, đến cả người bên cạnh mình cũng không chịu bỏ qua, cho dù là người mình yêu, mà đứa trẻ như ngươi, hà hà.” Hoàng đế vừa cười vừa lắc đầu.
“Ý của Người là Thừa Đức cũng đang suy tính đến tôi ư?” Tôi hỏi, quên bẵng thân phận người trước mặt mình.
Hoàng đế không trả lời, tôi có phần nghi ngờ ông đang cố ý đến để tìm cách ly gián. Tôi không tin tình cảm của Thừa Đức với mình đều nằm trong tính toán, đặc biệt là sau chúng tôi đã cùng kinh qua bao nhiêu chuyện trước đây.
Hoàng đế nhìn tôi, phát ra một tiếng thở dài trầm ngâm, sau đó cười nói: “Ngươi tưởng những chuyện các ngươi cố che giấu ta thì ta thật sự không biết gì sao?”
Trong lòng tôi sững sờ, không biết Hoàng đế đang ám chỉ gì, là chuyện tư tình tôi và Thừa Đức luôn che giấu, hay là chuyện tôi mạo nhận là con gái của Nam Tĩnh?
“Thừa Đức đã sớm biết những chuyện này không qua mắt được ta, vả lại nó cũng chẳng có ý giấu giếm, có một số chuyện là nó cố ý làm để ta thấy.” Hoàng đế nói, “Giống như hai người các ngươi cùng đeo một sợi dây giống nhau, ngươi tưởng một đứa tinh anh như Thừa Đức lại để lộ sơ hở rõ ràng như thế trước mặt ta sao?”
Chẳng lẽ là Thừa Đức cố ý để lộ sơ hở trước mặt Hoàng đế, cố ý để ông biết được giữa chúng tôi đã sớm có tư tình rồi hay sao? Nhưng tại sao anh phải làm thế? Dụ dỗ Mẫu phi, tội danh này đối với anh có tác dụng gì? Tôi chỉ thấy trong lòng từng đợt lạnh buốt cứ dâng lên mãi.
“Những lời Người nói tôi không hiểu.” Tôi khẽ trả lời, không muốn để mình nghĩ ngợi nhiều hơn nữa. Giữa Hoàng đế và Thừa Đức, tôi thà chọn tin tưởng Thừa Đức, tôi không tin tình cảm anh dành cho mình lại có tính toán trong đó, tôi không tin diễn xuất của anh lại có thể cao siêu đến mức độ như vậy.
Hoàng đế nhè nhẹ lắc đầu, thở dài bảo: “Có vài việc sớm muộn gì cũng phải đối diện với nó.” Nói rồi đứng dậy chầm chậm bước ra ngoài, lúc gần đến cửa lại dừng bước, quay người lại nói nhỏ, “Trong lòng nó, ngươi chung quy cũng chẳng là quan trọng nhất. Nó tưởng rằng như vậy có thể đánh lừa những người như Thừa Hiền, thậm chí cả trẫm, nhưng lại quên rằng phụ hoàng của nó cũng từ ghế hoàng tử mà ngồi lên được ngai vàng, tâm tư đó của nó sao ta lại chưa từng có chứ. Ta… đã từng phụ mẫu thân ngươi, nên không muốn nhìn thấy ngươi đi vào con đường của mẹ ngươi nữa, phàm chuyện nào có thể nhìn thấu được thì sẽ tốt hơn.”
Hoàng đế quay người bỏ đi, chỉ còn lại tôi ngồi trong phòng, theo lễ nghĩa thì tôi phải đưa ông ra cửa, nhưng tôi chỉ thấy sức lực của mình như bị rút cạn, đứng dậy cũng không nổi nữa.
Thừa Đức, thật sự như Hoàng đế đã nói sao? Thừa Đức, anh thật sự tính toán cả với em ư?
Sở Dương ơi Sở Dương, rốt cuộc mày nên tin ai đây?
Ngồi thẫn thờ một lúc mới hoàn hồn lại, trong lòng trống rỗng cực độ, chỉ thấy tất cả đều mờ mịt, rất nhiều việc càng nghĩ càng khó hiểu, cố lắc đầu cật lực, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện lại là “tẩu vi thượng” (chạy là hay nhất)!
Đà điểu, kiếp trước của tôi đích thực là một con đà điểu, tôi thầm mắng mình. Bây giờ tuyệt đối không phải lúc để chạy! Tôi nghĩ ngợi, lại ngồi xuống trước bàn viết, cầm bút lên vạch một đường thẳng lên giấy, bên trái bắt đầu viết những điều tốt đẹp Thừa Đức đối với tôi: chiều chuộng tôi, nghe lời tôi, trên thảo nguyên thì bất chấp nguy hiểm xâm nhập vào đất địch để cứu tôi…
Chỉ một thoáng mà đã viết được một nửa, sau đó bắt đầu viết những điều không tốt ở phía bên phải, cầm bút lên lại không sao đặt xuống, rốt cuộc anh đối với tôi có gì không tốt? Tại sao những gì tôi nghĩ được đều là những điều tốt đẹp của anh?
Tôi tức giận ném cây bút sang bên, đứng phắt dậy, chửi: “Bà nó chứ, lão hồ ly tự nhiên lại đến đây nói với ta những thứ này, lão tính toán gì đây?”
Vừa rảo quanh phòng hai vòng liền nghe thấy bên ngoãi Vãn Nguyệt gọi: “Công chúa, Hạ Lan quý phi đã đến.”
Hạ Lan quý phi? Mẹ của Thừa Đức? Hôm nay sao thế nhỉ, Hiên Nhã Các này cả nửa tháng chẳng thấy ai đến, lần này hay thật, lão Hoàng đế lẫn quý phi nương nương lần lượt kẻ trước người sau viếng thăm. Vị quý phi nương nương chắc không bị hoa mai trong vườn dẫn đến đấy chứ? Tôi thầm nghĩ, căm ghét nhìn mấy cành hoa “môi” (trong tiếng hoa, hoa “mai” và chữ “môi” – có nghĩa là độc – phát âm giống nhau), nếu là thật, bà đây tức lên sẽ cho chặt đẹp hết, sang năm trồng tất tật hoa đào!
Trong lòng thầm lẩm bẩm, vội vã bước ra cửa, nhìn thấy quý phi nương nương đang bước vào cổng viện, sau lưng còn có hai người, một là tiểu cung nữ vận cung trang, người khác ăn vận như thiếu niên chừng hơn mười tuổi. Tôi nhìn kỹ, chợt ngẩn ra, thiếu niên ấy rõ ràng chính là Diệp Phàm đã mặc lại trang phục nam giới! Hơn nửa năm rồi không gặp, dáng người cậu đã cao hơn nhiều, nhưng ngũ quan vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ hỏi qua loa Thừa Đức về an nguy của Diệp Phàm, nhưng chưa từng nghĩ cậu ấy lại theo bên cạnh Hạ Lan quý phi!
Diệp Phàm theo sau Hạ Lan quý phi, vẻ mặt điềm nhiên, như vốn không quen biết tôi, tôi vừa nhìn thấy vậy cũng không dám nhận cậu. Tôi cố đè nén xúc động trong lòng, trên mặt cũng tỏ ra dửng dưng, kiến lễ với Hạ Lan quý phi rồi mời bà vào chính đường. Vãn Nguyệt đã thắp một nén hương đưa đến, Hạ Lan quý phi đón lấy, cắm lên lư hương rồi mới quay người lại.
Tay tôi giữ phất trần, cúi đầu làm bổn phận đạo sĩ, định dùng bất biến ứng vạn biến, liền nghe thấy Hạ Lan quý phi hừ mũi một tiếng lạnh lẽo. Tôi vừa nghe đã biết, xong, vị này đến đây chắc chắn là để kiếm chuyện rồi.
“Các ngươi lui xuống trước đi, ta nói chuyện với Chân Nhân, bàn luận kinh văn.” Hạ Lan quý phi lãnh đạm nói.
Cung nữ và Diệp Phàm theo bà vội cúi người lui ra. Vãn Nguyệt nhìn nhìn tôi, trên mặt thấp thoáng nét lo âu, tôi cười ra hiệu cho cô nàng biết không sao, rồi để cô cũng lui ra.
Hạ Lan quý phi đưa đôi mắt phượng mang nét đe dọa nhìn lướt qua tôi trước, rồi mới lạnh lùng bảo: “Minh nhân không ám chỉ, có một số điều ta muốn nói thẳng cho ngươi biết.”
Tôi “ừ” một tiếng, không tiếp lời, nhìn Hạ Lan quý phi sắc mặt nghiêm túc, đột ngột cảm thấy tình cảnh này có phần quen mắt, chẳng phải là đoạn kinh điển trong các phim tình cảm sướt mướt hay sao? Bà mẹ ác độc chia rẽ đôi uyên ương thường thường đều mở đầu bằng câu này, sau đó tiếp theo sẽ là “cô đừng si tình mù quáng nữa, X gia chúng tôi tuyệt đối không thể để hạng con dâu như cô bước vào cửa, cô ra giá đi, bao nhiêu cô mới chịu buông tha?” Rồi bà mẹ độc ác bắt đầu quăng ngân phiếu vào cô con dâu đáng thương, tiếp đó cô gái nghèo nhưng chí không nghèo này sẽ từ chối tiền bạc, sẽ khóc lóc kể lể trước, sau đó xách hành lý bỏ đi, đa số là trong bụng còn có mang theo một thứ gì đó! (còn thứ gì nữa trong bụng đây =.=)
Nghĩ đến đây, thậm chí tôi còn bắt đầu nghĩ bà già độc ác này sẽ dùng bao nhiêu tiền bạc để ném vào tôi đây? Nếu bà ta làm thế thật thì tôi có cần không nhỉ?
Cần! Không cần thì bảo không cần, cần thì cũng nói cần đi! Có tiền rồi dễ làm việc, cùng lắm phủi tay rồi trở mặt là được!
Hạ Lan quý phi thấy tôi có vẻ lơ đãng thì không kìm được nộ khí, lạnh lùng nói: “Tại sao không hỏi ta muốn nói gì?”
“Chẳng phải bà nói muốn luận kinh văn với tôi sao?” Tôi ra vẻ ngây thơ hỏi.
“Ngươi!” Hạ Lan quý phi tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, cố nhịn rồi cười lạnh, “Cứ giả ngây thì cũng chẳng phải cách hay!”
“Không phải giả, người ta ngây ngô cũng chẳng do tự nguyện, ai khiến cô ta phải ngây ngô, bà nói có phải không?” Tôi cười khẽ đáp.
Hạ Lan quý phi ngẩn ra, lạnh lùng nhìn tôi rồi đột nhiên cười, nói: “Ngươi hóa ra cũng có chút thú vị.”
“Cuộc sống đã quá vô vị rồi, không thể để mình có chút thú vị được ư?” Tôi dửng dưng đáp.
Hạ Lan quý phi lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, chuẩn bị binh đến thì tướng cản, nước vào thì đất ngăn, cả đời tôi dũng cảm nhất chính là đấu khẩu với người ta! Lão thái thái Hạ Lan à, bà cứ cố gắng hết sức đi! Tôi nhủ thầm.
Hạ Lan quý phi nhếch nhếch môi, lộ ra nụ cười xinh đẹp mà cao quý, khẽ nói: “Thừa Đức thích ngươi.”
“Ừ.” Tôi cũng cười cười, đáp, “Tôi biết.”
“Nó rất thích ngươi, đã có thể nói là yêu ngươi được rồi.” Hạ Lan quý phi chậm rãi nói, giọng mềm mượt dễ nghe.
“Tôi biết, nếu anh ấy không yêu tôi, tôi sẽ không vì anh mà trở vào cái lồng giam này.” Tôi khẽ khàng trả lời.
Thừa Đức có mưu tính gì với tôi không, tôi không rõ, nhưng tôi lại tin tưởng tình cảm của anh, tin rằng anh cũng yêu tôi. Đây chẳng phải là sự tín nhiệm Thừa Đức, mà là sự tín nhiệm với chính bản thân tôi, tin tưởng vào cảm giác của mình.
Hạ Lan quý phi lại cười, giọng nói mang hơi hướm yêu chiều đứa con mình: “Nhưng ngươi lại chỉ là chướng ngại trên con đường lý tưởng của nó.”
Tôi cười lạnh một tiếng, quả nhiên là thế, tiếp theo chắc là sẽ khuyên tôi nên từ bỏ chứ gì?
Hạ Lan lão thái thái à, quả thật xin lỗi nhé, người bà gặp phải chẳng là nàng công chúa bé bỏng yếu đuối, bị bà già ác độc hành hạ vùi dập rồi cứ thế mà ôm một bụng uất ức bỏ đi, để lại nam chính phải tìm kiếm mình khắp thế giới, chúng tôi không học theo họ, chỉ cần Thừa Đức yêu tôi, tôi… bà nó chứ… sẽ không thể bỏ cuộc!
Hạ Lan quý phi đảo mắt về phía tôi, thấy tôi không mở miệng nói gì thì bỗng lên tiếng: “Hoàng thượng thích ngươi.”
Tôi đang tự khích lệ mình đợi xem bà ta chia uyên rẽ thúy thế nào, ai ngờ bà lại quẳng cho tôi câu này, thoáng chốc nghệch ra, há hốc mồm, ngơ ngẩn không nói được gì.
Giống như một quả bóng bay, đã được thổi to đến cực hạn, đang đợi người nào đó đến đạp một phát cho nổ tét ra, không ngờ lại bị người ta đứng sau chích cho một mũi kim, lần này hay lắm rồi, muốn nổ cũng không nổ được, chỉ có thể mở to mắt nhìn nó từ từ xì hơi.
“Hả?” Tôi há hốc mồm ra rất lâu, cuối cùng “hả” một tiếng, “Bà… đang đùa tôi đấy à?”
Hạ Lan quý phi lặng lẽ nhìn phản ứng của tôi, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.
“Ta nói hoàng thượng thích ngươi, cho nên mới không để tâm đến chuyện ngươi trước kia, mới để ngươi làm nữ đạo sĩ gì đó.” Hạ Lan quý phi thờ ơ bảo.
Tôi chỉ thấy những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay có phần kỳ lạ quá thể, liền nghĩ đến một câu nói đã bị nhai đến mòn vẹt: Không phải tôi không hiểu, chỉ là thế giới này thay đổi quá nhanh. Sau đó mới phát hiện, những quý nhân trong hoàng cung này đều là những cao thủ trong lĩnh vực giáng sét, Hoàng đế vừa giáng một cú sấm sét xong bỏ đi, vị Hạ Lan quý phi này đã nối gót đến giáng thêm một đòn kinh thiên động địa nữa.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, bầu trời đã có tuyết rơi hơi ảm đạm, lòng nghĩ chẳng lẽ do tôi cứ mặc mãi bộ đồ tích điện đó sao? Chứ khi không cứ phải chịu bị sét đánh thế này? Ông trời ơi ông trời, thà để ông đánh một đòn cho tôi chết quách đi cho xong.
“Nếu ngươi thật lòng yêu thương Thừa Đức, ngươi nên làm điều gì đó cho nó.” Hạ Lan quý phi nhẹ giọng nói, “Vì lý tưởng của nó, mà làm những chuyện mà ngươi có thể làm.”
“Chẳng hạn?” Tôi hỏi.
Hạ Lan quý phi cười khẽ, khóe mắt xuất hiện lờ mờ nếp nhăn, tôi mới nhận ra, Hạ Lan quý phi dung nhan mỹ miều cao quý cũng đã là một phụ nữ U40 rồi, tuy bà đẹp nhưng đã chẳng còn tươi trẻ nữa.
“Hoàng thượng thích ngươi, nên Thừa Đức không thể thích ngươi, phụ tử cùng tranh giành một người con gái, chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.”
“Chuyện này hình như không do tôi quyết định được.” Tôi đáp, “Tôi có thể làm gì cho Thừa Đức đây?”
Hạ Lan quý phi nhìn thẳng vào mắt tôi, cuồng nhiệt trong ánh mắt thoáng lướt qua, cố nén giọng đáp: “Ngươi có thể tranh giành sự sủng ái cho nó! Nếu ngươi có thể khiến Hoàng thượng vui lòng, đồng nghĩa với việc giúp nó có được vị thế vững chắc bên cạnh Hoàng thượng.”
Lần này đến lượt tôi lặng lẽ nhìn bà quý phi nương nương được sinh trong phú quý, lớn lên trong nhung lụa trước mặt mình, nhìn ánh sáng cuồng nhiệt thoáng qua trên mặt bà, quả nhiên, chuyện bà ta có thể nghĩ đến cũng chỉ là thủ đoạn thường dùng của đám phụ nữ hậu cung, tranh sủng? Buồn cười.
“Thừa Đức thật lòng yêu tôi sao?” Tôi khẽ khàng hỏi.
Hạ Lan quý phi như chẳng ngờ tôi lại hỏi câu này, ngẩn ra một lúc rồi trả lời: “Phải, nó yêu ngươi, vậy nên…”
“Vậy nên tôi không thể làm thế.” Tôi lắc đầu, điềm đạm nói. Khoan nói đến chuyện tôi đã mạo nhận là con rơi của Hoàng đế, ông vốn chẳng thể sủng hạnh tôi hơn, cho dù tôi chẳng phải, thì chỉ cần Thừa Đức yêu tôi, là tôi đã không thể ngốc nghếch đi làm những chuyện này. Nếu anh đã yêu tôi, anh càng không mong muốn tôi làm thế; nếu anh không yêu tôi, tôi càng không làm những chuyện này cho anh, bộ tôi đần chắc?
Khóe môi tôi thấp thoáng nụ cười nhìn Hạ Lan quý phi, thấy thần thái trên mặt bà ta phút chốc tan biến, sắc mặt lạnh hẳn xuống, đến cuối cùng phát ra một tiếng hừ lạnh trong cổ họng, rồi quay người phất tay áo đi mất.
“Thật ngại quá, không tiễn đi xa được nhé.” Tôi cười, nói với theo sau lưng bà ta.
Hạ Lan quý phi tức giận đùng đùng bước ra khỏi cửa, tiểu cung nữ và Diệp Phàm đang đứng đợi vội vã bám sát theo sau, không ngờ vừa đến cổng viện thì nghe Diệp Phàm “úi da” lên một tiếng, bàn chân vẹo hẳn sang bên ngồi thụp xuống, Hạ Lan quý phi làm mặt lạnh ngừng lại, quay sang trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm vội cúi thấp đầu, nói nhỏ: “Không cẩn thận chân lại đạp phải cục đá này, bị trẹo chân rồi.” Nói xong lấy tay xoa xoa mắt cá chân, lẩm bẩm nói: “Ai biết được dưới chân lại có cái thứ này đâu, không đề phòng kịp.”
“Đúng là đồ vô dụng.” Hạ Lan quý phi thấp giọng mắng một câu, quay đầu lại tức giận nhìn tôi một cái rồi xoay người bỏ đi.
Diệp Phàm vội đứng dậy, liếc nhanh tôi một cái rồi cũng theo sau bà già kia ra khỏi cổng.
Thấy Diệp Phàm và mấy người đã đi khỏi, tôi vội chạy lúp xúp ra chỗ Diệp Phàm vừa bị ngã ban nãy, cẩn thận dò tìm khắp nơi. Diệp Phàm biết võ, không thể bị một hòn đá nhỏ làm sái chân được, hơn nữa ánh mắt cậu ta nhìn tôi trước khi đi, hình như cũng có ý nào đó.
Mặt đất trống trải, ngoài cục đất nhỏ bị Diệp Phàm đạp phải ra, chẳng còn gì khác.
Cái cậu Diệp Phàm này, rốt cuộc là có ý gì? Tôi có phần mơ hồ không rõ.
“Công chúa, người đang tìm gì thế?” Vãn Nguyện từ phía sau bước đến hỏi, “Thần giúp người tìm?”
“Không cần, không cần.” Tôi vội huơ huơ tay, đứng thẳng dậy đi vào trong nhà, hôm nay đuối quá, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nằm co trên giường, đỡ phải chịu thêm một trận sấm sét từ trên trời giáng xuống nữa, tôi lẩm bẩm.
Nằm trên giường cả một buổi tối, cũng chịu không rõ nổi mối quan hệ lằng nhằng phức tạp ở đây, Diệp Phàm tốt thế sao lại ở cạnh Hạ Lan quý phi? Tóm lại là không thể có chuyện Hạ Lan quý phi thấy cậu ta đáng thương nên mới giữ lại được. Hạ Lan quý phi hôm nay cũng có phần kỳ quặc, không giống ngày thường, nghĩ ra được ý nghĩ bốc mùi thế này, sao chẳng giống mẹ ruột của Thừa Đức gì cả.
Cuối cùng lại kết luận, hoàng cung này không phải nơi người ta nên ở, thời gian lâu dài thì người bình thường cỡ nào cũng đều biến thái hết.
Cho nên, tôi phải nghĩ cách ra ngoài, tốt nhất là quang minh chính đại mà đi, không biết “niệm kinh chân nhân” như tôi có thể ra ngoài niệm kinh không? Đạo sĩ chẳng phải là cũng có loại du phương đạo nhân (tức là đạo sĩ lang thang í ^_^) đó sao? Tôi nghĩ.
Để Vãn Nguyệt mang thư đến cho Thừa Đức, bắt anh tối nay đến thăm tôi, bàn bạc một chút về vấn đề của mình, thấy Vãn Nguyệt đi rồi, trong đầu tôi lướt qua lời Hoàng đế nói, Thừa Đức đang tính toán gì với tôi? Anh có thể làm thế không? Tôi có gì tốt để anh phải tính toán đâu? Người, anh đã tính được rồi, còn có thể tính đến thứ gì khác nữa?
Ban ngày cứ lờ đờ mất tinh thần mãi, trong đầu cứ lóe lên những chuyện hôm qua, và còn ánh mắt Diệp Phàm trước khi đi, chung quy cậu ta muốn nói gì với tôi? Tôi có nên liên lạc với cậu ta không?
Haizzz, đầu óc mình đúng là không đủ xài, có phần ngưỡng mộ những “cô nàng gián” (ý chỉ sức sống dẻo dai như cỏ dại), tại sao mới chớp mắt một cái đã có chủ ý, trong hậu cung chơi trò âm mưu tính kế đến mức gọi là “đắc tâm ứng thủ”, sao đến phiên tôi thì tôi lại trở thành một cô nàng èo uột vô dụng thế này?
Chương 42
Dường như luôn có 1 giọng nói vang lên từ tận đáy lòng : đây không phải là cuộc sống mày muốn , cái mày muốn là tự do chứ không phải chốn thâm cung này .
Đúng vậy, rõ ràng ý thức được đây không phải là cuộc sông mà mình muốn , nhưng tôi lại càng hiểu rõ Thừa Đức là người mình muốn, khi tự do và tình yêu không thể đặt cùng nhau, tôi nên chọn bên nào đây ?
không biết cái "kinh" này còn phải niệm tới bao giờ, đến khi nào tôi mới được ở bên cạnh Thừa Đức 1 cách quang minh chính đại? Nhất địnhphair đợi đến lúc hoàng đế thăng thiên sao? Nhưng Hoàng đế trông vẫn còn rất khỏe mạnh ! Bà nó chứ, có khi nào bắt mình niệm kinh cả đời ko? Tôi lẩm bẩm, trong lòng thậm chí còn ác độc đến mức mong chờ Hoàng đế sớm qui tiên nữa.
Sự thật chứng minh, con người không được độc ác, dù chỉ trong ý nghĩ cũng không được! Bởi vìtooi vừamowis **** rủa Hoàn thượng chưa được 2 ngày, báo ứng đã đến.
Hôm đó sau khi đuổi mấy người Tố Nhi ra ngoài, tôi ngồi 1minhf trước bàn xem sách. Vốn định ngồi xem kinh thư để học lấy vài chữ, chỉ tiếc rằng tôi phát hiện ra hiệu quả ru ngủ của kinh thư còn tốt hơn cả sách tiếng anh, mới xem được vài phút, cơn buồn ngủ đã lập tức kéo đến. Ngó ngieeng thấy Văn Nguyệt không ở cạng, tôi liền đặt sách sang 1 bên, bò dài người ra trên bàn mà ngủ gật.
Trong cơn mơ, tôi dường như quay trở lại trường, thầy giáo ê a giảng bài trên bục giảng, tôi ngôi dươi dùng sách che mặt, ngủ ngon lành. thầy giáo giảng được 1 lúc liền bước xuông dưới lớp, đi thẳng xuống chỗ ngồi của tôi: " phùng trần Sở Dương! Vẫn ngủ! Tôi vừa giảng cái gì hả? " - Thầy giáo quát lớn .
Tôi giật thót người, trong phút chốc tỉnh hẳn ngủ, vội ngồi thẳng lưng dậy, thấy cái thư án kiểu cổ trước mặt mà không kìm được bật cười khanh khách; rõ ràng là nằm mơ, thầy giáo ở đâu ra chứ? Nhìn lại quyển sách ươn ướt mà toát mồ hôi, chỉ thất mặt nóng ran, bụng nghĩ may mà đuổi hết bọn Tố Nhi đi rồi chứ không kiểu gì bọn họ cũng được chứng kiến cảnh mình ngủ gật chảy nước miếng, vừa tấm tắc khen mình có tài dự đoán, tôi vừa dùng tay áo lau chỗ nước miếng trên mặt sách.
Đang bận bịu lau chùi thì liếc thấy có bóng áo vàng, tôi băn khoăn quay đầu qua nhìn rồi sững người lại luôn.
Hoàng đế mặc long bào màu vàng tươi đứng bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt cao thâm khó đoán.
Thấy Hoàng đế hơi nhíu mày, tôi lập tức vứt cơn ngái ngủ ra xa mười vạn tám nghìn thước. Trong nháy mắt tôi đã tỉnh như sáo, " tâng " 1 tiếng bèn nhảy xuông khỏi ghế, đang định quỳ người theo nghi lễ trong cung; nhưng cúi đầu xuống thì nhìn thấy bộ quần áo đạo sĩ màu xám đang mặc trên người mới nghĩ ra mình giờ coi như là tu hành mà hành cung lễ thì không đươc thích hợp cho lắm, vội chắp 2 tay định niệm câu " A di đà Phật", nhưng nghĩ cũng không đúng, mình là nữ sĩ chứ có phải ni cô đâu, hành lễ kiểu này cũng không ổn, thế rồi lại ôm nắm tay để trước ngực cúi người cung kính nói :
- Tham kiến hoàng thượng.
Hoàng đế đưa mắt nhìn tôi 1 cái, tự mình ngồi lên ghế rồi mới lãnh đạm nói :
- Miễn lễ, ngồi xuống đi!
Tôi nghiêng người ngồi xuống đối diện với hoàng đế, trong bụng hơi run, không biết Hoàng đế sao đột nhiên lại tới chỗ tôi, hơn thế lại còn không có tùy tùng đi cùng nữa.
Hoàng đế có vẻ như đọc được suy nghĩ của tôi,bèn nói :
- trẫm đi ngang qua đây, thấy ho mai trong sân nhà ngươi nở sớm bèn đi vào. - nói xong liền nhìn chăm chú lên thư án của tôi.
tôi nhìn hoàng đế, vài cành hoa mai cắm vtrong bình hoa đặt trên thư án đang nở rộ, lại nhìn khuôn mặt ông ta như đang đắm chìm trong suy tư bèn giật mình nghĩ, Hoàng đế có khi nào trách mình vô ý vô tứ bút lá bẻ cành không đây? Hoa mai này do mihf háitrong sân từ hôm qua, lại là mấy cành tít trên ngọn nên phải tốn không ít công sức mới hái xuống được. ngày xưa mà thấy mấy cành mai như thế này trong công viên, cho tiền tôi cũng không dám bẻ trộm, tùy tiện hái ngắt hoa cỏ sẽ bị quy vào hành vi không văn minh. Thế nhưng ở cổ đại này thì chẳng lo gì mấy vụ đó, thế nên lúc đó tôi rất vui mừng hớn hở dẫn thao mấy người Tố Nhi ra hái cho đã cơn nghiền, còn bắc ghế lên hái mấy cành tít trên cao này ữa.
Hoàng đế ngây người ngắm hoa mai rồi đột nhiên cườinois :
- Trước kia mẫu thân của ngươi cũng từng giúp trẫm hái mai, nhưng thâ thủ không bằng ngươi, chỉ tiện tay hái mấy cành bên dưới để lừa gạt trẫm. - Ông đưa ánh mắt sang nhìn tôi, cái nhìn làm toi run sợ trong lòng.
- Đã quen với nơi này chưa?- Hoàng đế hỏi.
Tôi vội cười gượng 1 tiếng rồi đáp:
-Quen rất quen.
hoàng đế mỉm cười nói:
-ngươi oán hận trẫm?
- hả?- Tôi nhất thời không kịp phản ứng tại sao hoàng đế lại hỏi thế này, tôi dám nói oán hận sao? Cho mươn thêm mấy lá gan cũng chẳng dám nói thế.
- chuyện của ngươi và thừa Đức, trẫm đã biết từ lâu.- Hòang đế nhẹ nhàng nói.
Tôi nhất thời không biết trả lời làm sao, bình thường cứ mở miệng là huyên thuyên đủ chuyện mà giờ , ở trước mặt ông ta lại không dám nói gì. Hoàng đế nhìn tôi 1 cái, khẽ thở dài 1 hơi rồi nói :
- ngươi và mẫu thân ngươi có đôi chỗ giống nhau, nhưng cũng có rất nhiều điểm khác biệt.
Mẫu thân tôi? Chắc là ông ta muốn nói đến Nam Tịnh, tôi tự nhủ, đương nhiên là không giống rồi , giống nhau mới lạ.
- Đến giờ trẫm vẫn không hiểu mẫu thân ngươi với tính cách đó sao có thể ở lại trong thâm cung của Chu quốc được?- Hoàng đế khẽ giọng nói, ánh mắt có phần mơ hồ, như đang hỏi tôi mà cũng như đang tự hỏi chính mình.- Hậu cung , không phải là nơi thích hợp với các người.
Hoàng đế thấy tôi đến giờ vãn chưa nói câu nào, liếc nhìn tôi, vẻ hoảng hốt trong ánh mắt bỗng biến mất, rồi đột nhiên hỏi:
- ngươi có hiểu rõ Thùa Đức ko?
Toi gật đầu rồi lại lắc đầu, nói thật , tôi chỉ quen thuộc với tình yêu của Thừa Đức, còn với con người anh ở những góc độ khác nhau trong cục sống thì chưa có cơ hội thấy, tôi thế này có thể coi là hiểu anh ko?
hoàng đế cười, nói :
- nó rất giống ta hồi trẻ, luôn mưu tính quá nhiều, ngay đến người thân bên cạnh cũng không bỏ qua, cho dù đó là người mình yêu, mà ngươi thì, khakha. - Hoàng thượng vừa cười vừa lắc đầu.
- Ý người là Thùa Đức đang mưu tính làm hại tôi sao?- TÔi hỏi , quên mất thân phận người đang ngồi trước mặt mình.
Hoàng đế không trả lời, tôi nghi ngờ mục đích của ông ta đến đây là để cố tình bày kế li gián. Tôi không tin tình cảm của Thừa Đức đối với mình lại xuất phát từ 1 mưu tính nào đó, đặc biệtlaf sau khi 2 người đã cùng nhau trảiqua nhiều việc như vậy.
Hoàng đế nhìn tôi rồi phát ra 1 tiếng thở dài khe khẽ, sau đó cười nói:
-Ngươi tưởng nhưng chuyên 2 người giấu ta đó thực sự giấu được sao?
Tôi giật mình , không biết hoàng đế ám chỉ điều gì, là tình cảm riêng tư của tôi với thừa Đức hay việc tôi giả mạo con gái Nam Tịnh.
- Thừa Đức sớm biết những chuyện này không thể giấu được và cũng không có ý định giấu giấu trẫm, nên mới có những hàn động chắc là cố tình để trẫm nhìn thấy.- Hoàng đế nói.- Như việc 2 ngươi cùng đeo 1 sợi dây giống nhau, với 1 đứ trẻ anh minh như thừa Đức lại để lộ sơ hở lớn như thế trươc mặt trâm ư?
Lẽ nào Thừa Đức cố ý để lộ sơ hở trước mặt hoàng Đế , cố ý để ông ta biết 2 đứa sớm có tình cảm riêng tư với nhau? Nhưng vì sao a lại phải làm thế? Tội danh mê hoặc mãu phi đối với a co tác dụng gì? Toi thấy từng cơn ớn lạnh trong tim mình.
-Những lời người nói tôi đều không hiểu.- Tôi nói nhỏ , không muôn bản thân nghĩ ngợi thêm nữa, giữa Thừa Đức và hoàng đế, thà rằng tin vào a. Tôi không tin tình yêu của a dành cho mình đều là mưu tính. Và tôi cũng không tin kĩ thuật diễn xuất của anh lại cao đến mức đó.
Hoàng đế khẽ thở dài, lắc đầu nói :
- có 1 số vioeecj , sớm muộn sẽ phải đốidiện với nó.- nói xong bèn đứng dậy từ từ bước ra ngoài, lúc gần nddeens cửa còn dừng lại, quay người nói thêm.- vị trí của ngươi trong trai tim nó , cuối cùng vẫn không phải quan trọng nhất. Nó tưởng rằng như thế không thể mê hoặc đươc người của Thừa hiền, thậm chí cả trẫm, nhưng lạ quên mất rằng phụ hoàn của nó cũng từ vị trí hoàng tử mà ngồi lên hoàng vị. ta có bao giờ lại chưa từng có những toan tính đấy. ta ... đã từng phụ mẫu thân của ngươi nên không muốn ngươi lại bước vào con đường mẫu thân của ngươi đã đi qua, sớm nhìn rõ vấn đề sẽ tốt hơn.
Hoàng đế quay người đi để lại mình tôi trong phòng. Theo phép tắc thì tôi phải tiễn Hoàng đế ra tận cửa nhưng tôi chỉ thấy toàn bộ sức lực trên người như bị rút cạn hết, đến đứng cũng không đứng nổi.
Thừa Đức, có thật là như hoàng đế nói ko? Thua đức , đến cả e mà a cũng đưa vào những mưu tính của mình sao?
Sở Dương ơi là Sở Dương, ngươi nên tin ai đây?
ngồi 1 lúc lâu tôi mới lấy lại được sức lực, lồng ngực thấy trống rỗng vô cùng, cảm giác tất cả đều trở nên mơ hồ, rất nhiều việc càng nghĩ càng không hiểu nổi. tôi cố lắc mạnh đầu, không ngờ ý nghĩ đầu tiên hiện ra lại là " đi là thượng sách "
Đồ đà điểu , kiếp trước mình chắc chắn là 1 con đà điểu rồi, tôi tự **** mình. bây giờ không phải lúc bỏ trốn ! Tôi ngẫm nghĩ rồi lại ngồi xuống trwowcs bàn, cầm lấy bút lông vẽ 1 đường dài dọc tờ giấy, bắt đầu viết những việc Thừa Đức đối tốt với tôi ở bên trái : yêu chiều tôi, dung túng tôi , cứu tôi trong đại hội võ lâm, bất chấp nguy hiểm chui vào doanh trại của địch để cưu tôi khi ở trên thảo nguyên...
Nháy mắt đã viết kín nửa trang giáy, tiếp theo là viết những việc Thùa Đức đối xữ không tốt vỚi tôi vào bên phải, cầm bút lên ròi mà không sao đặt bút xuống được, a rốt cục đã làm gì không tốt với tôi? tại sao tôi chỉ nhớ nhưng cái tốt của anh?
Tôi bực munhf ném bút xuống, đứng phắt dậy, ****:
- bà nó chứ, lão hồ li tự nhiên đến nói với mình cái này chi, ông ta thì có ý tốt gì chứ?
Tôi đi loanh quanh 2 vòng trong phòng xong liền nghe tiếng Vãn Nguyệt đứng ngoài cửa bẩm báo:
- Công chúa , Hạ Lan quí phi đến.
Hạ Lan quí phi? Mẹ của Thùa Đức? Hôm nay làm sao thế không biết , lầu Hiên Nhã này cả nửa tháng chẳng ai đến thăm, lần này thì hay rồi, Hoàng đế lão tử cùng quí phi nương nương, kỏe trươc ngươi sau cùng tìm đến. Quí phi nương nương này có khi nào cũng bị hoa mai chỗ tôi " quyến rũ " đến ko? tooi nghĩ thầm, nhìn chằm chằm vào mấy cây mai trong khu nhà, nếu mà thế thật thì đừng trách bà đây giạncas chém thớt, chặt hết mai, chờ năm sau trông lại toàn hoa đào nhá.
vừa lẩm bẩm vừa vội đi ra khỏi phòng thì thấy quý phi nương nương đang đi vào sân, sau lưg còn có 2 người theo hầu, 1 người mặc quần áo tiểu cung nữ, còn người kia là 1 thiếu niên hơn 10 tuổi, tôi sững người khi nhìn kĩ lại, thiếu niên kia rõ ràg là Diệp Phàm mà? Sao lại mặc trag phục nam! Nửa năm không gặp, cậu bé tuy cao lên không ít, nhưg khuôn mặt vẫn không thay đổi mấy.
Tôi chỉ lo hỏi Thừa Đức về sự an nguy của Diệp Phàm mà không hề ngờ được cậu bé lại là người của Hạ LAn quý phi!
Diệp Phàm theo sau hạ lan quý phi, nét mặt thản nhiên như chưa hề quen biết, thấy thế tôi cũng không dám nhận cậu bé. Tôi rág kìm nén sự kích động trong lòng, cố làm vẻ mặt thản nhiên, hành lễ với Hạ Lan quý phi xong bèn đưa bà vào chính đường. Vãn Nguyệt đã châm 1 nén hương rồi đưa đến, Hạ Lan quý phi đón lấy, cắm vào bát hương xong mới quay người đi.
Tôi tay cầm phất trần, đầu cúi thấp cho ra dág đạo sĩ, đang định lấy cái bất biến đối phó vạn biến thì nghe hạ Lan quý phi phát ra 1 tiếng "hứ" mũi. Vừa nghe thấy, trong bụng thầm nghĩ xong rồi, vị này chắc chắn là đến để kiếm chuyện với tôi đây.
- Các người lui xuống trước đi, ta với chân nhân muốn nói chuyện, luận kinh văn. Hạ lan quý phi lãnh đạm nói.
Diệp Phàm cùg cung nữ đi theo cúi đầu lui ra. Vãn Nguyệt nhìn tôi, khuôn mặt hiện ra nỗi lo lắng, tôi cười ra hiệu không sao hết, kêu cô ta cũng lui xuống đi.
Hạ lan quý phi dùg đôi mắt phượng chứa đầy sự uy nghiêm liếc qua tôi 1 cái rồi lạnh lùg nói:
- người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo, có mấy lời ta muốn nói với ngươi.
Tôi "ừ" 1 tiếng, không tiếp lời, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hạ lan quý phi, đột nhiên thấy cảh này có vẻ quen quen. Đây chẳng phải là 1 trong những đoạn kih điển hay thấy trong phim tình cảm sao? Mẹ chồng độc ác chuyên đi chia rẽ tình cảm của những đôi uyên ương chả phải luôn bắt đầu bằng câu này sao, tiếp theo sau đó sẽ la "cô ra giá đi, bao nhiêu tiền mới chịu buông tay?". sau đó, bà mẹ chồng sẽ dùng cả 1 xập tiền đập vào mặt cô con dâu tội nghiệp. Tiếp theo đó cô con dâu kiên cường với ý chí nghèo nhưng không hèn thẳng thắn từ chối chỗ tiền của mẹ chồng, đầu tiên là nói cho bà ta 1 trận rồi sau đó xách va li bỏ đi. Thường thường lúc đó trong bụng cô con dâu đang mang trong mìh giọt máu của chồng!
Nghĩ đến đây, tôi thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng bà mẹ chồng độc ác này sẽ dùng bao nhiêu vàng đập vào mặt mình đây? Nếu bà ấy đập thật thì mình có nên lấy hay không nhỉ?
Lấy! Tội gì mà không lấy cơ chứ! Có tiền thì làm gì cũng dễ, cùg lắm là tay trước vừa nhận, tay sau đổi ý là được chứ gì?
Hạ Lan quý phi thấy tôi có phần thất thần bèn tỏ ra hơi tức giận, lạnh lùng nói:
- Tại sao không hỏi xem ta muốn nói gì?
- Nương nương không phải muốn luận kih văn sao? - tôi dùg vẻ mặt ngây thơ vô tội mà hỏi.
- Ngươi! Hạ Lan quý phi tức đỏ cả mặt, cố nín nhịn rồi nhếch mép cười. - Cứ giả ngây ngô mãi cũng không phải cách hay đâu.
- không phải là giả vờ, chả ai lại tự muốn mình ngây ngô bao giờ, nương nương nói xem có phải không?- tôi khẽ cười mà nói.
Hạ Lan quý phi sững người lại, nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh rồi đột nhiên cười:
- Kẻ ra ngươi cũng có chút thú vị đấy.
- Ngày thág đã trở thành nhạt nhẽo rồi chẳng lẽ không thể tự làm cho bản thân mình thú vị hơn được sao? - tôi lãnh đạm nói.
Hạ lan quý phi chỉ yên lặng nhìn.
Tôi tập trung hết tinh thần phòng thủ, chuẩn bị binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cả đời này chứ đấu võ mồm với người khác thì chẳng việc gì phải sợ! Hạ Lan phu nhân, bà cứ tự nhiên xuất binh đi, tôi thầm nhủ.
Hạ Lan quý phi nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười cao quý mà mê hồn, nhẹ nhàng nói:
- Thừa Đức thích ngươi.
- Vâng.- tôi cũng cười- tôi biết.
- Nó rất thích, cũng có thể nói là đã yêu ngươi. - Hạ Lan quý phi chậm rãi nói, âm thanh mềm mại mà dễ nghe.
Thừa đức có mưu tính làm hại hay k, tôi không rõ, nhưg tôi tin tưởng tình cảm a dành cho mình, tin a cũng yêu tôi. Đây không phải là niềm tin đối với Thừa đức, mà là niềm tin vào chính bản thân tôi, niềm tin vào cảm giác của chính mình!
Hạ Lan quý phi lại cười, nụ cười mang thêm chút yêu chiều với trẻ con, nói:
- Nhưng ngươi lại trở thành chướng ngại trên con đường lí tưởng của nó.
Tôi cười khẩy 1 tiếng, quả nhiên là bắt đầu rồi, tiếp theo chắc là khuyên nhủ tôi từ bỏ?
Hạ Lan quý phi, thật là ngại bởi người bà gặp không phải mẫu nhân vật nữ chính ngây thơ yếu ớt, mới bị bà mẹ chồng ác nghiệt đả kích 1 tí đã ôm theo 1 bụng oan ức mà bỏ đi, để lại nam chính đi khắp thế giới tìm ng. Tôi đây không thèm học bọn họ, chỉ cần Thừa đúc yêu thì bà đây quyết không từ bỏ!
Hạ Lan quý phi liếc nhìn, thấy tôi không nói gì, đột nhiên nói tiếp:
- Hoàng thượng cũng thích ngươi.
Tôi đang dồn hết sức lực đợi bà ta ra đòn chia rẽ uyên ương, không ngờ lại đột nhiên nói câu này, trong phút chốc đều sững người lại, há hốc miệng ra, không nói được gì. Giống như 1 quả bóg bay đã thổi to hết cỡ, đang đợi người đến dẫm 1 cái là nổ, không ngờ lại bị người khác đam lén sau lưng 1 phát kim, giờ thì hay rồi, muốn nổ cũng không nổ nổi, chỉ biết trơ mắt ra nhìn nó dần dần xẹp xuống.
- Hả? - Tôi há hốc miệng cả nửa ngày, cuối cùg cũng kêu lên được 1 tiếng. -Quý phi...đang đùa tôi đúng không?
Hạ Lan quý phi yên lặng nhìn phản ứng của tôi, nét mặt không hề thay đổi.
- Ta nói hàng thượng thích ngươi nên mới không tính toán những chuyện trước kia, còn đồng ý đẻ ngươi đến làm đạo sĩ ở đây. Hạ Lan quý phi lãnh đạm nói.
Tôi chỉ thấy những việc xảy ra trong ngày hôm nay thật kì quái, chẳng hiểu ra làm sao nữa, tự nhiên nhgĩ đến câu mà người ta hay nói: " không phải tôi không hiểu chẳng qua vì thế giới này thay đổi quá nhanh". Rồi lại phát hiện các quý nhân trong hoàng cung này đều là cao thủ tạo sấm, Hoàng đé vừa thả 1 tiếng sấm to rồi đi, giờ Hạ lan quý phi này lại thả thêm 1 trận sấm to rền trời đi kèm nữa.
Tôi bất giác ngẩg đầu nhìn ra ngoài, bầu trời sau cơn mưa tuyết có vẻ âm u, lòng tự hói hay là tại vì mình đang mặc áo giáp từ sợi vonfram? Đang yên đang lành thế này lại bị sấm sét đánh mấy cái liền chứ? ông trời ơi là ông trời, ông cho 1 quả sấm lớn đáh chết tôi luôn cho rồi.
- Nếu ngươi thật sự yêu Thừa đức thì nên vì người mình yêu mà làm cái gì đó. - Hạ Lan quý phi khẽ nói. - Vì lí tưởng của nó mà làm những việc ngươi có thể làm.
- Ví dụ như?- tôi hỏi.
Hạ lan quý phi khẽ cười làm xuất hiện ít vết nhăn nơi khóe mắt, đén giờ tôi mới phát hiện ra HẠ Lan quý phi ung dung, hào hoa đã là 1 phụ nữ gần 40. bà ta tuy đẹp nhưg không còn trẻ nữa.
- Hòng thượng thích ngươi, vì thế Thừa đức không thể thích ngươi nữa, cha con cùg trah nhau 1 người phụ nữ chỉ thàh trò cười cho thiên hạ.- Hạ lan quý phi nói.
- Đây có vẻ như không phải là chuyện tôi có thể quyết định. -tôi nói. - tôi có thể làm gì giúp thừa đức?
Hạ Lan quý phi nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt thoáng qua 1 tia cuồng nhiệt, hạ thập giọng xuống:
- Ngươi có thể giúp nó tranh sự sủng ái! Nếu ngươi có thể khiến hoàng thượng vui vẻ, điều đó cũng tương đương với việc con trai ta để 1 con cờ, 1 cai đih bên cạh hoàng thượng.
Lần này đổi thành tôi yên lặng nhìn quý phi nương nương được sinh ra, nuôi dưỡng trong phú quý đang ngồi trước mặt kia, nhìn ánh nhìn cuồng nhiệt thoáng hiện trên khuôn mặt đó, quả nhiên, cái mà bà ta có thể nghĩ ra chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn của người trong chốn hậu cung. Tranh sung? thật nực cười!
- Thừa Đức thật sự yêu tôi sao?- tôi nhẹ nhàg hỏi.
Hạ lan quý phi có vẻ không ngờ tới tôi sẽ đặt cau hỏi như thế, sững người lại nói:
- đúng thế, nó yêu ngươi, vậy nên...
- vậy nên tôi không thể làm vậy.
Tôi lắc đầu, lãnh đạm nói. Đừng nói trước đó tôi đã giả mạo làm cháu ngoại của hoàng đé, ông ta rõ ràg không thể sủng ái tôi nữa, mà kể cả không phải thì chỉ cần thừa đức yêu tôi, tôi cũng sẽ không ngốc nghếch tới mức đi làm việc này. Nếu a đã yêu thì chăc chắn không hi vọg tôi làm thế.Còn nếu a không yêu thì tôi càng không thể vì a mà làm chuyện đó, tôi ngu chắc?
Tôi mỉm cười nhìn Hạ Lan quý phi, thấy thần thái trên mặt bà đột nhiên biến mất, sắc mặt lạnh tanh lại, cuối cùng thì "hứ" 1 cái rrồi phất tay áo quay người đi mất.
- Thật không phải. không tiễn nhá!- tôi đứng sau lưng bà ta mà cười.
Hạ Lan quý phi nổi giận bừng bừng bước ra khỏi cửa, tiểu cung nữ và Diệp Phàm ddang đứng đợi trong sân vội vàng bước theo sau, còn chưa đến cửa đã nghe Diệp Phàm "ây da" 1 tiếng, chân trẹo đi rồi ngồi thụp xuống đất. Hạ Lan quý phi lạnh lùng dừng bước, quay người lạ trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
Cậu bé vội cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Không cẩn thận đạp phải hòn đá, bị trặc 1 chút. - Nói xong bèn dùng tay day day cổ chân phải, lẩm bẩm 1mình. - Ai biết đương đi tự dưng lại có vật cản dưới chân, làm chẳng kịp đề phòng.
- Đồ vô dụng.- Hạ LAn quý phi thấp giọng **** 1 câu, quay đầu lại nhìn tôi tức tối rồi quay người bước đi.
Diệp Phàm vội đứng dậy bước theo, nhanh mắt liếc tôi 1 cái, sau đó cũng bước theo bà ta ra khỏi cửa.
Nhìn theo bóng mấy người Diệp Phàm vừa khuất sau cửa viện, tôi vội chạy đến chỗ cậu bévừa ngã, tỉ mỉ tìm kiếm. Diệp Phàm biết võ công, không thể vì 1 viên sỏi nhỏ mà trẹo chân được, hơn nua ánh mắt cậu ta nhìn mình trước khi đi chắc chắn là có dụng ý gì đấy.
Mặt đất rất sạch sẽ,trừ cục đất Diệp Phàm dẫm phải thì không còn vật nào khác. Diệp Phàm này, cuối cùg là có ý gì đây? Tôi cũng không rõ nữa.
- Công chúa đang tìm gì vậy? - Vãn Nguyệt đứng phía sau hỏi.- Để nô tì tìm giúp công chúa.
- không cần, không cần. - tôi xua xua tay, đứng thẳng dậy đi vào phòng. Hôm nay xui xẻo quá, tốt hơn hết là ngoan ngoãn nằm trên giường, đỡ phải chịu mấy quả sấm từ trên trời rơi xuống nữa, tôi thầm nghĩ.
Nằm cả buổi tối trên giường mà tôi vẫn không làm ság tỏ nhữg mối quan hệ rắc rối này, Diệp Phàm đang yên đang lành sao lại ở bên cạh Hạ LAn quý phi? Chắc chắn không phải do bà ta thấy cậu bé đág thươg nên thu nhận rồi. Hôm nay Hạ LAn quý phi cũng kì quái thật, không giống với mọi khi, mẹ của Thừa Đức sao có thể nghĩ ra 1 kế sách tồi như thế chứ?
Cuối cùg rút ra được 1 kết luận, hoàg cung này đúng là không phải nơi cho người ở, thời gian dài rồi, người bình thườg cũng thàh ra biến thái. Thế nên, tôi phải nghĩ cách ra khỏi đây, tốt nhất là đi 1 cách quag mih chính đại, không biết 'Niệm kinh chân nhân" như mình có được ra ngoài niêm kinh không? Chẳng phải có cả đạo sĩ đi vãn du sao? tôi nghĩ.
Tôi kêu Vãn Nguyệt tìm cách đưa thư cho Thừa đức, bảo a tối nay đến đẻ thương lượnh về chuyện của mình. Nhìn cô ta đi ra, trong đầu tôi chợt vụt qua câu nói của hoàng thượng, Thừa đức có mưu đồ gì với tôi? A có thể mưu tính làm hại tôi sao? Tôi thì có gì đág để a mưu tính chứ? Người, a đã mưu xong rồi, còn có gì để mưu tính nữa đây?
Từ ság đến giờ chẳng có tinh thần gì cả, trong đầu chỉ toàn hiện lên những việc xảy ra ngày hôm qua, còn ánh mắt Diệp Phàm lúc gần đi nữa, cậu bé định nói với tôi điều gì? Tôi có nên tìm cách liên lạc với cậu ta không?
Trời, đầu óc đúng là không dủ dùg, thật ngưỡng mộ những nhân vật nữ chính mạh mẽ kia, tại sao bọn họ có thể trong nháy mắt đã nghĩ ra 1 chủ ý mới, chơi trò âm mưu quỷ kế trong hậu cung phải nói là thuận tay vừa ý, sao đến lượt mình thì bản thân lại biến thành đồ ngốc thế này?
Xem tiếp: Chương 43-44