Công chúa cầu thân Chương 11-12
Chương trước: Chương 09-10
Ngày thứ hai, mọi người tiếp tục lên đường. Cả một ngày trời "sơn trại nghỉ mát" không có động tĩnh gì. Tôi cứ băn khoăn không biết nội gián bên cạnh mình là ai ? Rồi làm cách nào chạy trốn?
Gần tối thì đoàn xe đến một thôn nhỏ - thôn Ngũ Ngưu. Đại bộ phận kỵ binh đóng trại ngoài thôn, chỉ có một số thị vệ thân cận cùng chúng tôi vào trong thôn. Những người không có phận sự trong thôn bị quân tiền trạm đuổi đi từ sớm còn dân bản địa cũng không được phép tùy tiện ra ngoài bởi thế trong thôn yên tĩnh không một tiếng động.
Khách trong quán bị đuổi đi, đến cả trưởng quầy cùng tiểu nhị cũng bị nhốt lại canh giữ, ăn uống đều không cần đến họ phục vụ. Xe tuy tiện nghi nhưng đi cả ngày trời làm đầu óc tôi nôn nao khó chịu. Ngồi trong quán trọ tốt nhất của thôn rồi mà tôi vẫn thấy mình đang lắc lư như thể vẫn đang ngồi trên xe, cái cảm giác này giống như ngồi tàu chẵn ba ngày ba đêm.
Hoàn Nguyệt lấy gối mềm lót sau lưng, lại có tiểu cung nữ kịp thời bóp chân cho tôi nữa. Còn Tố nhi thì sắp xếp những đồ dùng cần thiết. Tôi dựa vào tường, im lặng nhìn mấy người đang bận rộn trước mắt, không biết ai là con cáo đội lốt cừu cho đến khi Tố nhi đi đến cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Công chúa, mời dùng bữa. Mệt cả ngày trời, buổi tối nghỉ sớm một chút."
Tố nhi vừa nói buổi tối tôi mới giật mình nhớ ra lời "sơn trại nghỉ mát" nói tối qua, đưa tay xuống ngực một cách vô thức. Bà đây tuyệt đối không phải hạng ngồi chờ chết. Hôm nay thế nào cũng phải đề phòng: đầu tiên không ngủ một mình, gọi mấy người bọn họ vào ngủ cùng?
Hơi bất bình thường tí, gọi hai người thôi.
Nhìn bàn thức ăn tôi chợt nảy ra ý..., hỏi: "Tố nhi, có tỏi không?"
"Tỏi?"
"Ừ, đi lấy cho ta một ít." tôi dặn dò.
Tố nhi nét mặt khó xử, còn có phần không hiểu, "Công chúa muốn cái đấy để làm gì?"
"Tránh tà." tôi trả lời. "Mau đi! Hỏi nhiều thế làm gì?"
Tố nhi nghe giọng tôi gắt gỏng, không dám hỏi thêm, vội vã đi ra, một lúc sau quay lại trên tay đã cầm mấy củ tỏi. Tôi cầm lấy bóc vỏ, nghiến răng rồi ăn chỗ tỏi sóng cùng màn thầu.
"Công chúa!" Hoàn Nguyệt nhìn thấy tôi ăn tỏi, đồng thanh kêu. Tôi nhìn bọn họ mà mắt cay cay, tỏi nòng làm cay mắt chết mất thôi. "Sơn trại nghỉ mát", nhớ đấy, món nợ này bà nhất định đòi lại.
Ăn xong ngay lập tức có người thu dọn mọi thứ mang ra ngoài. Tôi nằm lên giường, tối qua bị "sơn trại nghỉ mát" đè, hôm nay lại ngồi xe cả ngày, lưng có cảm giác sắp gãy làm đôi.
"Công chúa, mời uống trà súc miệng", Tố nhi vội vã bưng tách trà lại, tôi lè lưỡi lắc đầu, súc miệng? Làm thế có mà phí công ăn tỏi.
Liếc mắt lên thấy Hoàn Nguyệt đang sắp xếp thư án, trên bàn bày bút, mực, giấy, nghiên đột nhiên nhớ đến tối hôm trước "sơn trại nghỉ mát" hỏi tôi về "Sỏa Tử" bèn hỏi: "Hoàn Nguyệt, lần này cómang sách ta hay xem?"
Hoàn Nguyệt nghe thấy quay người lại, buông tay đứng, hỏi một cách cung kính: "Đều mang theo. Công chúa muốn xem quyển nào?"
"Có mang "Sỏa Tử" không?" Tôi nghĩ sỏa tử không giống tên sách lắm, mười thì phải tám, chín phần là mình nghe nhầm nên cũng không dám nói rõ ràng, cố nói nhanh cho qua.
"Mang theo "Thượng Tử"", Hoàn Nguyệt nói rồi lấy từ trên giá một quyển sách xuống.
Tôi không cầm lấy chỉ nói: "Ta mệt rồi, ngươi đọc cho ta nghe chương bảy mươi ba."
"Chương bảy mươi ba?" Hoàn Nguyệt ngạc nhiên rồi cười, "Công chúa lại trêu nô tì, "Thượng Tử" tổng cộng có bảy mươi hai chương, nô tì làm sao đọc được chương bảy mươi ba?"
Tôi sững người, nhớ lại vẻ gian manh nửa cười nửa không của "sơn trại nghỉ mát" tối đó. Chết tiệt! Hắn lừa mình!
"Trời cũng không sớm nữa, Tố nhi, Hoàn Nguyệt lưu lại hầu cận còn những người khác lui xuống cả đi." tôi dặn.
Các cung nữ khác đều lui xuống chỉ còn lưu lại Tố nhi và Hoàn Nguyệt hai người. "Khóa chặt cửa sổ." tôi nói, phòng trộm, phòng cướp, phòng Thừa Đức. Hôm nay nói gì cũng phải tránh hắn. Tố nho cìa xong cửa sổ, ôm chăn định dải dưới đất, một người nằm canh giường, người kia nằm canh cửa.
Tôi nói: "Thôi, hai người cũng đừng nằm đất. Trời lạnh cẩn thận lại cảm. Lên giường ngủ chung với ta."
Tố nhi vội vàng đáp: "Nô tì không dám."
"Có gì dám không dám. Ta cho phép hai người rồi, đừng để ta phải nói nhiều."
Tố nhi và Hoàn Nguyệt thấy vậy cũng không dám nói gì, nhẹ chân nhẹ tay đến. Hai người nằm xuống góc giường, cố hết sức nằm ra mép, sợ rằng sẽ chạm vào tôi. Tôi cười, không thèm để ý đến bọn họ, nhắm mắt lại, chỉ lúc sau đã thấy buồn ngủ.
Đến khi tôi mở mắt ra, trước mặt lại là gương mặt đáng ghét của "sơn trại nghỉ mát". Nhìn về cuối giường thì quả nhiên không thấy bóng dáng hai người kia đâu. "Sơn trại nghỉ mát" cúi đầu định hôn. Tôi nhìn hắn cười rồi lấy hết sức hà hơi. Đúng như dự đoán, "sơn trại nghỉ mát nhăn mặt tránh xa luồng khí độc.
"Sơn trại nghỉ mát" thấy tôi hí hửng thì hiểu ra, nhíu nhíu mày, dùng một tay giữ chặt hai tay tôi trên đỉnh đầu còn tay kia không biết kiếm đâu ra được cái khăn nhét vào miêng tôi. Hắn cười, một chân đè chặt hai chân tôi, còn miệng thì nhằm vai tôi mà cắn, tay lần vào áo trong, lần này không đi lên trên mà mò xuống phía dưới.
Đừng! Tôi khổ sở nói không ra tiếng. Thế này khác gì chữa lợn lành thành lợn què. Tôi cố sức vũng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được.
Trong lúc giẫy đạp chân vô tình chạm vào bộ phận mẫn cảm đã biến hóa của hắn làm tôi sợ không dám động đậy, mắt bắt đầu ngấn nước.
Hắn ta phát hiện tôi đột nhiên không động đậy, ngẩng đầu lên, con ngươi như thể phát ra ánh sáng xanh đen.
"Còn dám dở trò với tôi không?" , hắn khẽ hỏi.
Tôi vội vàng lắc đầu liên tục.
Tên này bấy giờ mới mãn ý gật đầu, vươn tay lấy cái khăn khỏi miệng tôi, đang định nói thì nghe thấy tiếng thị vệ từ ngoài vọng vào :" Có thích khách."
"Sơn trại nghỉ mát" sững người, buông tôi ra nghiêng đầu lắng nghe. Bên ngoài, tiếng la hét ngày càng lớn, lẫn cùng với tiếng kêu thảm thiết của thị vệ. Nét mặt của "sơn trại nghỉ mát" ngày càng tối sầm, chỉ vội đứng dậy nhét tôi xuống gầm giường dặn dò "Tuyệt đối không được chạy trốn. Đây không phải Nam Cung Việt." rồi chạy ra ngoài.
Nhìn hắn biến mất ngoài cửa tôi vội bò ra. Không được trốn? Không trốn có mà dở hơi! Không nhân lúc loạn lạc thì còn chờ đến lúc nào?
Tôi vội vàng lấy áo khoác ngoài, đeo túi đồ đã chuẩn bị sẵn định chạy ra ngoài. Chưa ra khỏi cửa không hiểu nghĩ gì lại bỏ túi đồ đạc xuống, vất xuống giường. Bà quyết tâm ra đi, không thèm màng tới tiền. Rồi bỏ giầy ra, vất một chiếc trong nhà một chiếc ngoài cửa, chân không chạy ra ngoài.
Bên ngoài toàn ánh đao kiếm, máu bay đầy trời. Tôi men theo tường định đi ra. Thị vệ và những thích khách áo đen không ai để ý đến tôi. Nhưng bên ngoài quán trọ cũng toàn thị vệ, tôi đoán mình chưa chắc đã chạy thoát được bèn đánh liều lần mò đến phòng của "sơn trại nghỉ mát". Tên này không có trong phòng, thích khách và thị về mải miết đánh nhau trên mái nhà, lại thêm một số cứ nhảy lên nhảy xuống lầu, thành ra chẳng ai thèm để ý tôi men theo cầu thang đi lên.
Mò vào trong phòng, quả nhiên bày biện khác hẳn những chỗ khác, không sai, đây đích thị là phòng tên đó. Chăn đệm trên giường chưa kịp giở ra. Tôi vội vã chui xuống gầm giường. Tối nay bà sẽ ở chỗ này.
Bên ngoài dần im ắng, tôi nằm bò trên nền gạch mà thấy toàn thân lạnh buốt. Haiz! Quên béng không lôi chăn xuống. Đang hối hận thì nghe thấy tiếng bước chân, tôi vội nín thở. Cửa bị đẩy ra, hai người trước sau đi vào. Qua khe màn rủ xuống tôi chỉ thấy hai đôi giày đen, trong đó có một đôi đặc biệt tinh tế, mé giày còn đính ngọc thạch.
Đúng là đồ phá gia chi tử! Tôi mắng thầm.
"Tổng cộng đến mười lăm tên, không tên nào sống sót, chắc uống thuốc độc trước khi đến.", một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe có vẻ quen quen, hình như là thị vệ mấy hôm trước đứng ngoài cửa gọi Thừa Đức rời cung.
Liền sau đó nghe thấy Thừa Đức hừ một tiếng, "Xem ra đại ca không chờ được, đến cả Phồn Đô cũng không cho ta quay về." giọng nói đầy vẻ tức giận không lẫn đi đâu được.
Người đó thấy chủ nhân giận giữ không không dám đáp lời chỉ yên lặng đứng đó. Thừa Đức bước mấy bước đến trước giường, tôi chỉ kịp thấy giường rung một cái, hắn đã ngồi xuống. "Phụng Thiện, ngươi lui đi. Cái đám bộ hạ ngu xuẩn đấy không thể làm gì ta được. Đem đống thi thể đi, xử lý sạch sẽ một chút, không được lộ tin tức ra ngoài."
Người bị gọi là Phụng Thiện khẽ đáp, đang định lui ra ngoài thì ngoài cửa vang lên tiếng chân vội vã.
"Chủ nhân!" một tiếng nói cuống quýt, sợ hãi vang lên.
"Vào đã rồi nói tiếp. Đồ vô dụng!", Phụng Thiện mắng.
Cửa bị đẩy ra, một thị vệ vừa lăn vừa bò vào phòng, run sợ: "Chủ nhân, người bên đó không thấy nữa."
"Ai không thấy nữa?" Thừa Đức hỏi.
"Phúc... Phúc Vinh công chúa!" chắc vì quá sợ hãi mà tên thị vệ này lắp bắp nói mãi mới xong.
"Gầm giường rồi các chỗ khác trong phòng đã kiểm tra chưa?" Thừa Đức hỏi, giọng bắt đầu run run.
"Đều kiểm tra rồi. Không có", giọng như muốn khóc.
Một tiếng "choang" vang lên, Thừa Đức không biết ném cái gì, vật đó đập vào người thị vệ rồi rơi xuống nền kêu "leng keng". Tôi nhìn thì hóa ra là gối ngọc trên giường, tiếc lấy tiếc để cái gối. Cái tên phá gia chi tử này, chẳng biết xót của.
Cái gối ném không hề nhẹ nhưng người đó không có không dám phản ứng gì, chỉ quỳ một chỗ như tượng mặc cho máu chảy ròng ròng.
Yên lặng một lúc lại nghe thấy Thừa Đức hỏi: "Còn thấy bao đồ bằng da màu xanh trong phòng không?"
"Có, vất ở góc giường. Giầy và quần áo của công chúa đều còn nguyên."
"Xem ra bị bọn họ bắt đi rồi. Nếu như cô ta tự chạy trốn nhất định không để lại chỗ vàng đấy." Thừa Đức nói. Tôi đắc ý, may mà bà nghĩ ra sớm, không mang theo cái túi đồ. Thừa Đức ơi là Thừa Đức, anh hơi bị xem thường tôi đấy!
"Xem ra chúng ra trúng kế rồi. Mục tiêu của chúng là công chúa chứ không phải chủ nhân." Phụng Thiện nói.
Thừa Đức chỉ "Ừ" một tiếng, "Nếu do đại ca làm thì chắc sẽ vội về Phồn Đô, còn do người Chu làm sẽ đi về nam. Phái người làm hai nhóm, một nhóm theo hướng Phồn Đô, nhóm còn lại hướng về Chu QUốc.", Thừa Đức trầm ngâm nói.
"Nô tài tuân lệnh." thị vệ vội vàng chạy ra ngoài.
"Quay lại", người tên Phụng Thiện quát. "Phái thêm hai đội nữa theo hướng tây, đông truy tìm. Không được kinh động người khác, chỉ nói là trong nhà có nha hoàn lấy trộm đồ của phu nhân rồi bỏ trốn."
Tôi không giấu vui mừng may mà mình không chạy ra ngoài. Bọn người này đúng là thiếu đức, bốn hướng đều phái người đi tìm thế này thì chạy sao nổi.
Phòng lại không một động tĩnh, nhìn đôi giày của Thừa Đức trước mặt mà tôi đến thở cũng không dám thở mạnh. Sàn nhà lạnh mà người lại ướt đẫm mồ hôi.
"Bên công chúa thì làm thế nào? Nếu chúng ta chậm trễ sợ cả bên Phồn Đô cũng..." Phụng Thiện hỏi.
Thừa Đức ngừng một lúc mới đáp: " Phong tỏa tin tức. Giám sát thị nữ thân tín của cô ta, không cho phép bất kì ai tiếp cận. Ngày mai vẫn lên đường như bình thường."
Phụng Thiện lui đi, chỉ còn lại Thừa Đức đang ngồi trên giường và tôi nằm dưới gầm. Không nghe thấy tiếng anh ta cởi quần áo, chắc là để nguyên mà nằm. Tôi bò trên nền nhà lạnh ngắt mà thèm thuồng chăn ấm đệm êm. "Sơn trại nghỉ mát"! Chắc chắn có một ngày bà sẽ đòi lại tất cả! Tuy nói vậy nhưng tôi biết lần này mà không thành công sợ rằng sẽ phải chịu hình phạt gì nữa, mà cho dù có thành công thì cuộc đời này cũng chẳng có cơ hội để báo thù.
Thừa Đức nằm trên giường quay qua quay lại liên tục, xem ra không ngủ được. Còn tôi nằm phía dưới không dám động đậy, người tê liệt. Thế vẫn còn đỡ, lo nhất là mắt ngày càng díp lại. Tuyệt đối không được ngủ. Lúc này rồi nhỡ ngủ quên rồi ngáy thì có phải là lạy ông tôi ở bụi này? Cố hết sức tỉnh táo, tôi không dám thở mạnh vì sợ người luyện võ tai mắt thính hơn người thường.
Ánh nến dần mờ đi bên ngoài thì mờ mờ sáng. Có người vào phục vụ Thừa Đức rồi thấy đôi giày đen ấy đi khỏi cửa. Bọn người hầu vào dọn dẹp các thứ trong phòng, may không có ai chăm chỉ đến mức đi quét gầm giường.
Thừa Đức đi ra xong, bên ngoài sau một lúc im lặng dần huyên náo. Tiếng người, tiếng xe, thêm cả tiếng lừa, ngựa hòa vào nhau. Lại thêm một lúc nữa, tất cả những tiếng động đấy biến mất, để lại một không gian yên tĩnh đến mức khiến tôi có phần không kịp thích ứng. Tôi vẫn nằm dưới gầm giường, không, nói một cách chính xác là cứng đơ người, tứ chi có vẻ như của người khác chứ không thuộc về tôi nữa. Cho đến trưa, mới có người vào dọn dẹp. Nhìn giày là biết chắc là tiểu nhị của quán trọ. Tôi vẫn không dám động đậy cho đến khi tiểu nhị ra ngoài rồi mới mò ra.
Nhìn lại mình: chân không giày, trên người chỉ có một cái áo xanh nhạt tối qua lấy của Tố nhi mặc tạm, trong yếm có một ít vàng, thêm con dao nhỏ trong tay ngoài ra không còn cái gì khác.
Tôi biết làm sao? Chẳng lẽ cứ thế này đi ra để dọa trưởng quầy và tiểu nhị?
Tôi lấy dao rạch hai miếng vỏ chăn, quấn vào chân rồi dò dẫm xuống cầu thang. May mà quán này tôi qua bị bọn Thừa Đức bao quán, bây giờ vẫn sớm chưa có khách mới đến. Tôi đi đến tiền đường, một người có vẻ giống trưởng quầy đang đứng sau quầy dùng bàn tính tính tiền còn tiểu nhị thì mải miết lau bàn ghế. Tôi đi lùi về phía cửa ra vào, đến lúc gần đi ra thì trưởng quầy nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên làm tôi vội vàng đứng lại, cố làm ra vẻ mình mới bước từ ngoài vào, hỏi: "Trưởng quầy, còn phòng không?"
Trưởng quầy sững người, nhưng rồi tưởng tôi là khách mới từ ngoài vào lại vội vàng tươi cười bước từ trong quầy ra. "Có, có phòng thượng hạng. Không biết cô nương muốn phòng thế nào?" Nhưng ông ta nhìn thấy tôi chân trần lại sững người ngạc nhiên. Phải biết rằng ở Chu quốc chân của con gái còn quan trọng hơn cả ngực, tuyệt đối không thể cho người khác nhìn thấy. Tôi tuy không để lộ chân nhưng lại không mang giày, trong con mắt người bình thường thế cũng đã kỳ dị lắm rồi.
Tôi cười với ông ta, giải thích: "Trên đường không cẩn thận giẫm vào vật lạ chỉ còn cách vất giày đi. Xin nhờ trường quẩy cho tiểu nhị đi một chuyến mua giúp tôi đôi giày mới.", nói rồi lôi một ít vàng đưa ra.
Trưởng quầy vừa nhìn thấy vàng lập tức thay đổi thái độ, cười đon đả: " Đương nhiên, đương nhiên. Hay quý khách lên phòng ngồi chờ? Tôi sai tiểu nhị đi mua ngay."
Tôi gật đầu, "Mua thêm cho tôi một bộ quần áo của bà già, thêm một túi đi đường và một con lừa nữa."
"Cái này..." trưởng quầy lộ vẻ khó khăn, nhìn xuống chỗ vàng lá trên tay. Tôi cười hiểu ý ông ta, xem ra chỗ tiền này không đủ, liền lấy thêm vàng, cười: "Chỗ này có đủ không?"
"Đủ rồi, đủ rồi." Trưởng quầy vội vàng cười, rồi quay người sai bảo tiểu nhị: "Cẩu tử, còn không mau đi, theo như cô nương dặn dò mua mỗi thứ một phần quay về. Lừa thì sau nhà có một con vừa hay cho cô nương dùng."
"Biết rồi.", tiểu nhị đáp, quay ra chờ trưởng quầy đưa tiền.
"Ngươi cứ đi mua, quay về ta tính tiền sau." Trưởng quầy mắng rồi quay ra dẫn tôi về phòng.
Tôi buồn cười, được đấy, xem ra là đồ hám của, sợ tiểu nhị ăn bớt tiền nhất quyết tự mình đi thanh toán. Tôi chỉ cười cười rồi không thèm để ý nữa.
"Đúng rồi, ông mua giúp tôi ít đồ nữa." tôi gọi trưởng quầy đến gần, ghé vào tai ông ta nói thầm. Sắc mặt của ông ta từ tươi cười chuyển sang kinh ngạc và cuối cùng là vẻ gian manh "Tôi đã hiểu", gật đầu đáp ứng.
Ăn trưa xong tôi bắt đầu chuẩn bị. Đồ đạc đều mua xong: quần áo thô kệch của bà già, khăn trùm đầu lại còn một miếng vải thô để bọc đồ đạc.
Được đấy! Tôi đưa cho ông ta cả đống tiền mà mua về được mấy thứ này. Haiz! Thời khắc bất thường, không thèm tính toán nữa.
Tôi bắt đầu hóa trang cho mình: búi hết tóc lên, buộc khăn lên đầu rồi cài mấy bông hoa lòe loẹt to tướng lên. Tôi vẽ lông mày vừa to vừa đậm, trát một lớp phấn trắng dày cộp, rồi má hồng, rồi chấm cả nốt ruồi to nơi mép nữa. Trong gương chỉ còn hình ảnh một bà già lòe loẹt đỏm dáng, đến tôi nhìn còn thấy buồn nôn.
Người khác không phải đều gái giả trai sao? Tục! Quá tục! Hơn nữa rõ ràng là con gái, chỉ cần mắt không lé sao không nhận ra được? Tôi cứ đóng giả thành bà già, một bà già thô tục không gì thô tục hơn đấy. Ha ha! Thừa Đức, anh bốn phương tám hướng đều phái người truy tìm tôi đã thế tôi không thèm chạy, cứ đi theo sau xem anh có đoán được không.
Tôi đắc ý nhìn vào gương cười, chỉ thấy trên bàn ngay lập tức có một đống phấn trắng rơi lả tả. Không được cười nữa, mà cũng không được cho tay lên nếu không cái lớp phấn trát trên mặt này rơi hết mất. Tôi lại cất mấy lọ thuốc trưởng quầy mua hộ vào áo: xuân dược, thuốc sổ, thuốc mê... đủ các loại thuốc không thể thiếu khi hành tẩu giang hồ, tìm thù, bao giai. Ha ha! Giang hồ! Giai ngon! Bà mày đến đây!
Tôi ra đến tiền đường vừa kịp nhìn thấy tiểu nhị cầm ấm trà đi đến, liền cười, nháy mắt với anh ta mấy cái. Tiểu nhị mặt không biểu cảm, cứ thế đi qua. Quái lạ, sao không có tí phản ứng gì? Xấu hay đẹp cũng phải biểu hện ra chứ? Cho dù hét một tiếng "quỷ" cũng được mà. Tôi khó chịu quay đầu đi thì tiểu nhị lúc này mới rùng mình một cái làm nước trong ấm trà sánh ra không ít.
Đến quầy thanh toán, trưởng quầy vẫn đang kiểm hóa đơn. Tôi đập vào mặt quầy, ông ta mới ngẩng mặt lên nhìn. Đúng là trưởng quầy có con mắt tinh đời! Ông ta nhìn tôi xong chỉ sững người rồi ngay tiếp tươi cười: "Cô nương, phấn không đủ dùng sao? Hay cô cứ về phòng ngồi chờ tôi cho người đi mua thêm."
"Không cần. Tôi có việc phải đi gấp. Ông dắt lừa đến cho tôi là được." tôi nói.
"Được." trưởng quầy ngay lập tức đáp rồi quay vào trong hét: "Cẩu tử, Cẩu tử, đi cùng cô nương vào trong dắt lừa."
Gọi một lúc mà không nghe thấy tiếng thưa, trưởng quầy thắc mắc: "Quái lạ? Tên tiểu tử này vừa đi qua xong mà giờ chạy đi đâu rồi?" Nói rồi đi ra khỏi quầy thanh toán, "Để tôi dẫn cô nương đi."
Đi cùng trưởng quầy ra hậu viện, tôi nhìn thấy trong chuồng ngựa "thần lừa" ngày đi một trăm, đêm đi tám mươi. Cái con lừa này, lông rụng gần hết còn "thần lừa" cái gì. Không chỉ lông, "thần lừa" đến đuôi cũng không còn nữa.
"Cô nương đừng coi thường tướng mạo của nó. Thực ra con lừa này rất thuần, tuyệt đối không biết đá hậu." Trưởng quầy cười gian manh, kéo con lừa lại gần, phủ lên lưng nó một miếng vải hoa xanh rồi lại lôi ở đâu ra cái ghế nhỏ, "Tôi đỡ cô nương lên?"
Con lừa này đá hậu? Không phải không muốn mà chắc có đá cũng chẳng đá nổi. Thôi, thời kỳ đặc biệt không thèm chấp, đành dùng tạm vậy. Tôi tự an ủi mình rồi gạt tay trưởng quầy ra, dẫm lên ghế con rồi trèo lên lưng lừa.
"Cô nương, cô phải ngồi nghiêng về một bên mới đúng quy tắc. Chỉ cười ngựa mới ngồi như cô nương còn cưỡi lừa thì các cô gái khác đều ngồi nghiêng."
"Biết rồi, biết rồi." Tôi bực mình nói. Ngồi nghiêng? Xin miễn cho, chẳng có dây cương để bám, nhỡ ngã ngửa ra sau thì làm sao? Trưởng quầy thấy tôi không thích cũng không dám nói thêm, dắt lừa ra tận ngoài cổng. "Cô nương đi từ từ.", ông vẫy vẫy tay.
Trời! Tôi đang muốn đi nhanh mà lừa của ông có nhanh nổi không? Với cái tốc độ này chắc đến xuân sang năm mới đến được Phồn Đô.
Trong thôn hiển nhiên náo nhiệt hơn hôm qua nhiều. Xem ra người dân nơi đây sinh sống cũng không tồi. Tôi thêm con lừa trở thành tiêu điểm của thôn. Trên đường đi không có ai khôngquay lại nhìn. Nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn? Không sợ bà vặn gãy cổ? Tôi rủa thầm. May mà bà trát phấn dày, có đỏ mặt người khác cũng không nhìn thấy.
Cuối cùng cũng ra khỏi thôn. Bên ngoài chỉ có màu xanh của cỏ. Khắp nơi tràn ngập sắc xuân. Tôi thấy người sảng khoái, nhắm mắt hít lấy mùi cỏ dại lẫn trong gió. Cổ đại đúng là tốt, không khí chẳng hề ô nhiễm. Đang hưởng thụ không khí trong lành đột nhiên thấy con lừa không động đậy, mở mắt ra nhìn tí nữa thì tức chết. Cái con đần độn này dám dừng lại nhai hoa dại bên đường. Ăn, ăn, cái đồ chỉ biết đến ăn là giỏi.
Tên trưởng quầy khốn kiếp, cho mình con lừa này đánh hai phát mới đi được ba bước, bước thứ tư cúi đầu, bước thứ năm thì gặm hoa dại.
Ngày đi một trăm? Hứ! Chỉ cần ngày đi được mười dặm là tôi lại trời khấn Phật rồi.
Dạy dỗ con lừa mấy câu lại đánh thêm mấy cái, kết quả đều không ăn thua. Tôi chợt nhớ ra một chuyện ngày trước được nghe, bèn lôi màn thầu chuẩn bị cho bản thân từ trong bao đồ ra, kiếm thêm cành liễu bên đường xuyên qua màn thầu rồi dứ trước mặt nó. Quả nhiên! Con lừa bị mùi màn thầu thu hút, thành thật chạy về phía trước.
Haiz! Lúc cần thì phần thưởng vật chất có tác dụng hơn mọi thứ.
Tôi đang than thở về con lừa ngu ngốc thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ sau vọng đến. Quay đầu nhìn thì thấy một người một ngựa tiến đến, ngựa cao to còn người cưỡi nó thì anh tuấn. Tôi thầm khen: "Đẹp trai! Đây mới đúng là dáng hành tẩu giang hồ."
Cái con lừa của tôi cũng biết thời cuộc, chẳng cần tôi điều khiển tự động tránh vào mé nhường đường. "Cái đồ nhát cáy", tôi mắng.
Người đó vừa hay đi qua, nghe thấy tiếng mắng, chậm dần lại nhìn về phía tôi. Thấy anh ta nhìn mình tôi vội vàng ngẩng đầu tiên điều chỉnh tư thế của mình rồi cười ngọt ngào. Đúng là có dáng vóc! Nhiều lắm là hai mươi lăm tuổi, mà cũng to cao, tướng mạo hay dáng người đều thuộc loại đỉnh của đỉnh. Chín mươi chín điểm.
Anh ta thấy tôi cười nhưng không hề có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn rồi quay đầu tiếp tục đi. Thật cute! Cộng thêm năm điểm, nhưng hơi vênh, không lịch sự, trừ mười điểm cuối cùng đạt chín mươi tư điểm.
Tôi chớp chớp mắt nhìn bóng dáng anh ta mờ dần trên đường, vội vã điều khiển con lừa đuổi theo. Nhưng vừa kẹp hai chân vào, chẳng thấy động đậy gì,quay xuống nhìn thì con vật ngu ngốc ấy đã gặm cỏ dại bên đường tự khi nào.
"Nhanh lên, nhanh lên. Nếu như không đuổi kịp anh chàng kia thì tối nay tao sẽ cho mày làm thịt nướng." tôi bực mình quát.
Chờ đến được thôn Loan Tuyền thì trời đã nhá nhem tối. Vào trong thôn hỏi thì được biết đoàn người Ngõa Lặc không dừng ở đây, buổi tối chắc là nghỉ ở dốc Tam Lí phía bắc. Hóa ra quỷ không vào thôn chẳng trách người trong thôn vẫn đi lại như thường.
Do dốc Tam Lí bị "sơn trại nghỉ mát" trưng dụng nên những lữ khách nghỉ ở đó đều bị đuổi đến đây. Bởi thế mà các quán trọ đều chật khách, việc kinh doanh không thể tốt hơn. Tôi khó khăn lắm mới tìm được một quán trọ còn phòng, dặt xong phòng bèn ngồi dưới lầu chờ ăn cơm. Nhìn quanh thấy có bảy hay tám cái bàn đều ngồi kín người, cái bàn ạnh cửa sổ không có thức ăn chỉ có một nữ tử mặc áo xanh ngồi
cạnh. Người này khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo rất đẹp có điều tuổi hơi lớn, mặt nhuốm đẫm nét phong sương. Haiz! Thật đáng tiếc! Tôi nghĩ thầm.
Tiểu nhị vừa bày thức ăn lên thì thấy ầm ĩ nơi cửa ra vào. Năm tên đại hán bước vào, tên nào cũng mặt mày hung dữ, vừa bước vào cửa đã gọi tiểu nhị bày thịt rượu. Tên cầm đầu nhìn quanh tiệm, ngoài tôi và cô ngồi cạnh cửa sổ ngồi một mình, các bàn khác đều ngồi chật người.
Tên đó liếc mắt nhìn tôi, tỏ vẻ kinh tởm rồi dẫn cả hội đi về phía cô áo xanh.
"Vị đại thẩm này, cho anh em chúng tôi ngồi chung thế nào?", hắn vừa nói vừa đặt mông ngồi cạnh cô đó, còn những tên khác cũng hí hửng ngồi xuống.
"Nhìn cũng không đến nỗi nào, chỉ tiếc là hơi già một tí. Ha ha!" một trong số bọn hắn trêu ghẹo.
Cô đó nhíu mày không nói gì. Tôi thấy chướng tai gai mắt, hành tẩu giang hồ không phải vì một chữ "nghĩa" sao?
"Đại..." tôi định gọi đại thẩm thì chợt nhớ ra dáng vẻ mình hiện giờ bèn đổi lại " Đại cô nương qua bên đây ngồi đi."
Cô đó nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía tôi cười rồi quay ra nói với mấy tên vô lại: "Mấy huynh đệ cứ ngồi đây. Tôi qua bên kia ngồi. Mọi người ăn uống vui vẻ.", vừa nói vừa phẩy phẩy tay áo trên mặt bàn, xong mới đứng dậy đi qua chỗ tôi.
Tôi không ngờ cô này lại có phản ứng đấy. Nhìn người có vẻ thoát tục, tưởng phải cá tính lắm ai ngờ cũng là loại gió chiều nào che chiều đấy như tôi. Tôi cười với cô ta rồi tiếp tục ăn. Anh chàng đẹp trai gặp trên đường không biết đi đâu rồi? Tất cả tại con lừa đáng ghét. Ngày mai bà nhất quyết bán mày đi đổi lấy ngựa. Nhưng một bà già đi cưỡi ngựa có kỳ quái quá không?
"Tiểu nha đầu, ngươi vừa gọi ta là gì?" cô áo xanh đó tự rót trà cho mình, khẽ hỏi tôi.
Tôi quay bốn phía, đang nói chuyện với tôi chăng? Nhìn dáng vẻ của tôi thế này còn gọi là tiểu nha đầu cái nỗi gì? Chẳng lẽ mình kém cỏi thế? Người ta vừa nhìn đã biết mình hóa trang? Cô đó thấy tôi ngơ ngác, mím môi cười: "Hóa trang mà, không chỉ ở trên mặt."
Tôi vừa nghe đã thấy hứng thú, có khi nào gặp cao thủ? Quay ra nói: "Xin nghe chị dạy bảo."
"Chị? Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi không mà dám gọi tỉ tỉ?" cô này nói giọng khó chịu nhưng trong ánh mắt lại lẫn sự vui mừng. Tôi thầm nghĩ, bà đây chẳng lẽ không hiểu tâm lý của ngươi? Phụ nữ mà, ai chẳng muốn mình mãi trẻ như khi mười tám? Rõ ràng nhìn mặt là bốn mươi tuổi nhưng khi nói thì phải giảm đi một nửa, thế này người nghe mới hài lòng.
"Chị chắc khoảng hơn hai mươi tuổi?" tôi hỏi, mặt ra vẻ ngây thơ. Tuy nhiên đang đóng giả bà già mà mặt có biểu hiện này thì nhìn cũng hơi buồn cười.
Quả nhiên chị ta cười sung sướng: "Ngươi đúng là biết ăn nói."
"Đây không phải biết ăn nói mà là thành thật, bụng nghĩ gì miệng nói vậy, chị đừng trách em nhé. Mà sao chị nhìn ra em hóa trang?". Tôi mở miệng ra là gọi chị ngọt xớt. Hí hí, ra ngoài sống, miệng ngọt một tí cũng chẳng hại gì.
"Vì ngươi hiểu chuyện làm chị như ta đành nói cho ngươi biết. Phần hóa trang trên người ngươi gọi là chấp nhận được nhưng đôi tay lại tiết lộ tuổi thật của ngươi."
Tôi cúi đầu nhìn, Phúc Vinh đúng là tầng lớp cao cấp, mặt không xinh nhưng tay thì trắng mịn như hành non. Bà chỉ chú ý trát phấn vào mặt mà quên béng mất tay.
Tôi đang hối hận thì có tiếng thét từ bàn bên kia, quay sang nhìn đúng là mấy tên côn đồ lúc nãy cướp bàn. Không biết làm sao mà tên nào tên nấy ra sức gãi như thể bị ghẻ.
"Ngứa chết ta rồi! Thiết Ngưu, mau gãi lưng cho ta!" tên cầm đầu nói.
Tên Thiệt Ngưu cũng đang bận gãi tay mình, "Đại ca, em cũng bị ngứa. Ngứa chết mất!"
Mấy tên đó ngứa đến mức ngồi cũng không yên, chỉ lúc sau mặt, cổ đều đầy vết trầy xước, có tên không chịu được lấy tay tát mạnh vào mặt.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, vội vã tránh đi, đứng ra xa nhìn.
Tôi tròn mắt nhìn đám người này rồi lại nhìn sang người ngồi cạnh mình. Cô ta nét mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không nói được câu nào, chỉ biết trố mắt nhìn. Cuối cùng hôm nay cũng gặp được cao nhân!
Cô ta khẽ cười với tôi: "Cô bé không phải ngạc nhiên thế. Phụ nữ mà! Trời sinh sức lực đã yếu hơn đàn ông thì phải biết dùng chút thủ đoạn
đúng không?"
"Đúng đúng." Tôi vội gật đầu. Thật không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá con người! Nhìn có vẻ yếu ớt mà ra tay lợi hại thế này. Tôi nhìn cô ta suốt mà không phát hiện được cô ta hạ độc khi nào. Chẳng lẽ lúc lấy ông tay áo phẩy mặt bàn?
"Chị ơi," tôi nói giọng cầu khẩn, "Em biết lần đầu gặp mặt mà nói thế này không hay lắm nhưng người như tiên giáng trần như chị chỉ gặp mà không thể cầu. Lần này mà không nắm lấy cơ hội thì sợ rằng cả đời em sẽ hối hận. Cho nên em nói ra, xin chị chấp nhận."
Cô ta nhìn tôi không hiểu tôi sao tự dưng lại nói những lời này.
"Chị ơi, xin chị nhận em làm đồ đệ."
Cô nghe tôi nói xong sững người rồi cười ra tiếng: "Tiểu nha đầu ngươi đáng yêu thật. Sao đột nhiên lại có yêu cầu này?"
Tôi cúi gầm mặt khẽ đáp: "Không giấu gì chị, em như thế này đi ra ngoài vì sợ người nhà tìm thấy. Em từ nhỏ không cha, sống cùng anh trai và chị dâu. Mấy ngày trước anh trai tham tiền của người ta định đem gả em cho lão già năm mươi tuổi. Em không đồng ý thế là bị bọn họ đánh đập." Tôi nói mà nước mắt rơi như mưa. Từng giọt nước mắt lăn qua má rơi xuống bàn đã thành màu đục đục như sữa. Haiz! Trót trát nhiều phấn trắng quá!
Hoàng đế anh trai, xin lỗi, tạm thời đành phải nói xấu người vậy. Dù sao tôi cũng không bốc phét toàn bộ, hoàng đế Ngõa Lặc thật ra cũng ngoài năm mươi rồi còn gì.
"Em không có cách nào khác đành chạy trốn khỏi nhà. Nhưng trên đường trốn chạy cũng không tránh khỏi bị ức hiếp. Khi nãy nhìn thấy bản lĩnh của chị em không có gì khâm phục hơn. Chị ơi, xin chị nhận em làm đồ đệ."
Nghe tôi nói xong, cô ta nhìn một lúc rồi lắc đầu nói: "Nha đầu, ngươi diễn kịch cũng không tồi nhưng hơi sớm để qua được mắt ta. Đồ đệ như ngươi ta không nhận."
Tôi trố mắt nhìn, mất công toi diễn kịch à? Lòng bực bội mà không dám biểu hiện ra mặt, chỉ sợ mình lại bị hạ độc. Cô ta đã không nhận làm đồ đệ thì chẳng để ý đến nữa sẽ tốt hơn.
Thấy tôi không nói gì cô ta cười: "Tuy ta không thể nhận ngươi làm đồ đệ nhưng tính cách của ngươi rất hợp ý ta. Dù sao đi một mình cũng buồn, ngươi có thể lên đường cùng ta."
Đi với cô? Chúa ơi! Thế thì phải đội sương gió chạy khắp nơi á? Rồi không biết khi nào cô ta chán ghét mình lại bổ sung cho mình ít nguyên tố vi lượng, chịu sao nổi? Tuy nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nói: "Thế này tốt quá. Có chị làm bạn là em yên tâm."
Bà ngày mai sẽ đi từ sáng sớm, ngươi nói về bắc bà sẽ đi về nam, ngươi nói về nam bà sẽ đổi lên bắc, tóm lại nhất quyết không đi cùng đường với ngươi. Ngươi thích tìm ai thì đi mà tìm, có điều bà rất có hứng thú với chỗ độc dược trên người ngươi. Chẹp! Không biết có lừa được một ít không?
Xem tiếp: Chương 13-14