21 Từ khi anh nhìn thấy cô lay cành hợp hoan với dáng vẻ trẻ thơ, tạo ra một cơn mưa hoa, sau đó hất tóc làm rơi những cánh hoa xuống, tròn mười năm đã qua đi.
22 Người mà anh chờ đợi không phải là phong cảnh, sẽ không đứng tại chỗ chờ anh nhận ra đã bỏ qua rồi quay đầu nhìn lại, nhưng sau khi biết được sự mong đợi của bản thân thì người ấy đã không còn là phong cảnh của anh nữa rồi.
23 Anh muốn em trở lại trước kia với anh, chìm vào trạng thái yêu đương say đắm. Chúng ta đã từng yêu nhau, rất đẹp đẽ rất trong sáng, đáng để hoài niệm, nhưng không thể làm lại nữa.
24 Em không chỉ đã không đủ dũng cảm, mà chắc cũng không đủ yêu anh. Em đã không còn khả năng bất chấp tất cả để yêu một người như trước kia nữa rồi. Tân Địch tham gia hôn lễ rồi quay trở về nhà tiếp tục đi làm.
25 Đi cùng anh hết đoạn đường còn lại, đề nghị ấy chắc chắn không thể nào trong sáng được. Dòng hồi ức mà cô không muốn chạm đến, vừa ngọt ngào đẹp đẽ lại vừa đáng sợ,đích thực là cám dỗ.
26 Những gì họ cần, chẳng qua là chống cự lại với thời gian, cố gắng và bướng bỉnh nắm chặt trong lòng bàn tay mối tình mà thời gian vô tình đang lăm le cuốn trôi xóa nhòa tất cả.
27 Đứng trong cơn gió gào thét mang theo hơi lạnh, nghe giai điệu đầy ắp niềm vui, mừng rỡ và lãng mạn, anh không thể không nhớ đến mùa xuân ấm áp, nụ cười rạng rỡ ấy đã biến mất trong cuộc đời.