21 “Chẳng qua là nếu hắn tặng ta Dạ minh châu có nghĩa là hắn tiếp nhận ta, cũng không uổng phí mấy ngày này ta bị hắn hại đến đau lưng. Ngươi nói xem, hắn có phải rất lợi hại không? Biết được nữ nhân đòi hỏi, ta vốn còn lo lắng bề ngoài hắn xinh đẹp như vậy, trên giường chắc ẻo lả, không nghĩ tới….
22 Khi mua xong tất cả thì trời cũng đã tối, nhưng nàng vẫn chưa muốn về, cho nên tìm một quán trà nhỏ thoạt nhìn cao nhã, thuận tiện ăn no bụng. Ăn uống no rồi, cơn buồn ngủ ập tới, nàng gục đầu xuống bàn.
23 Dọc đường đi, Nghênh Hạ đi phía trước, Lan Ngọc lẽo đẽo theo sau, về phủ vương gia thủ hạ giữ cửa bị đuổi ra phía sau, mọi người trợn to mắt nhìn bọn họ, rốt cuộc thấy được ảnh hưởng to lớn của một nữ nhân, thật là lợi hại.
24 “Làm sau ngươi có vật này?” Khó trách hắn tìm không được, thì ra là bị nữ nhân này trộm đi. “Viên Dạ Minh Châu này vốn là của ta, ta lấy là đương nhiên, chẳng lẽ đợi đến khi huynh đưa cho con hồ ly đó sao?” Nàng ta nói như hiển nhiên, “Ta biết viên Dạ Minh Châu này có ý nghĩa gì, huynh nói muốn đưa cho Vương phi tương lai, cho nên ta đương nhiên có thể……”“Không thể nào, bởi vì người có tư cách làm Vương pho của Lý Lan Ngọc ta chỉ có một người, nhưng tuyệt đối không phải là ngươi.
25 Trong chốc lát, một hồi lay động mãnh liệt, giống như lơ lửng trong biển, nàng sợ hãi ôm lấy hắn thét lên. Lý Lan Ngọc cố gắng nắm lấy máy thời gian, khống chế cục diện hỗn loạn này.