61 Lục Mạnh Nhiên đã sớm đoán được tình hình này. Nhưng anh là một người đại diện, bất luận suy nghĩ từ khía cạnh nào, Tưởng Tịch mời phóng viên dự họp báo, tỏ vẻ cảm ơn đối với Đinh Mi đều là chuyện trăm lợi mà không hại.
62 Người cháu gái trong lời của Phương Duệ tên là Phương Vi Vi, lớn hơn Tưởng Tịch bốn tuổi. Nhà họ Phương có bốn đứa cháu. Phương Vi Vi, còn là con gái của anh hai của Phương Duệ, bởi vì từ nhỏ đã sống ở nước ngoài nên Tưởng Tịch cũng chưa gặp cô ta lần nào, trong đầu là một mảnh trốn rỗng, không có ấn tượng gì.
63 Hoá ra, khắp nơi trong cuộc sống đều gặp máu chó. Tưởng Tịch không nhịn được cười lạnh. Được trọng sinh, thế nhưng lại có thể gặp mặt tiểu tam đã phá hoại tình cảm của cô kiếp trước, hơn nữa, lại là người chị họ có cùng huyết thống với cô.
64 Rửa mặt với tâm sự nặng nề, Tưởng Tịch vịn tường ra khỏi phòng vệ sinh. Tần Thành không có rời đi, đang ngồi trên sô pha, ngón tay hơi nhịp trên tay ghế.
65 Thời gian tĩnh dưỡng qua rất mau, nháy mắt đã tới cuối tháng mười một. Chân của Tưởng Tịch đại khái rất tốt, mới vừa có thể bước xuống liền tự mình gọi điện thoại cho Dung An.
66 Vài ngày sau, “2033” khôi phục quay phim. Tưởng Tịch đi đứng cũng không thể tuỳ ý duỗi người, bởi vậy tốc độ quay phim chậm hơn rất nhiều so với ban đầu.
67 “Giải trí TRE: Ngôi sao mới Phương Vi Vi nói thẳng mục đích của tương lai là trong vòng một năm đánh bại Tưởng Tịch. ”Nhìn ngày ở bên dưới thì là ngày hôm qua.
68 Bên ngoài toà nhà TRE được lắp đặt một màn hình LCD rất lớn, trên màn hình luân phiên chiếu các MV giới thiệu mỗi nghệ sĩ đang nổi của công ty. Đoạn của Tưởng Tịch là một đoạn ngắn sưu tập phim truyền hình, phim điện ảnh mà cô đã quay hơn một năm qua.
69 Tưởng Tịch bị một cơn ác mộng làm thức giấc. Đó là cơn ác mộng đã lặp đi lặp lại nhiều lần. Ở trong mộng, cô một lần nữa nhớ lại cảnh tượng khi nhà họ Tưởng suy tàn, thấy được sắc mặt lạnh lùng của nhà họ Phương vào lúc ấy.
70 Tưởng Tịch phát hiện ánh mắt của Tiêu Diễn thay đổi. Sáng ngời như là Bá Nhạc nhìn thấy được một con thiên lý mã, như là một giáo sư đột nhiên phát hiện ra một người đệ tử thiên tài.
71 Rất nhiều minh tinh không có ăn tết. Tuy rằng đã kêu Lục Mạnh Nhiên từ chối tất cả các thông cáo vào nửa tháng gần đây của cô, nhưng khi Tưởng Tịch vừa xuống máy bay về đến nhà thì liền nhận được điện thoại của Lục Mạnh Nhiên.
72 “Ông Tần. ” Tưởng Tịch chớp mắt mấy cái như không có việc gì: “Anh đang đợi tôi?”Tần Thành không mặn không nhạt liếc cô một cái, cũng không nói gì, chỉ xoay người đi vào khu nhà.
73 Có người hút vào một ngụm khí. Ngay sau đó, phòng khách đang im lặng không tránh khỏi xôn xao. Có ba người phụ nữ đứng ra chỉ trích Tưởng Tịch. Một người là mợ hai của nhà họ Phương mà Tưởng Tịch chỉ gặp qua vài lần, một người là mợ cả của nhà họ Phương nổi tiếng keo kiệt trong giới xã giao, người còn lại Tưởng Tịch không biết, nhưng chắc chắn cũng là một thành viên của nhà họ Phương.
74 Đầu tháng giêng, Tưởng Tịch nhận được lời mời đại diện quảng cáo. Là công ty châu báu đã mời cô làm đại diện quảng cáo năm rồi, bởi vì bộ trang sức mang xu hướng cổ điển đã được thị trường châu báu đặc biệt hưởng ứng, cho nên năm nay công ty châu báu tiếp tục mời Tưởng Tịch làm người phát ngôn cho bộ sản phẩm mới của công ty bọn họ.
75 “Là, là tổng giám đốc Tần hả!” Người đàn ông cười gượng, ánh mắt sợ sệt rồi lại không cam lòng. “Tôi thấy cô Tưởng một mình ở chỗ này, đang muốn đưa cô ấy về.
76 Trung tâm chế tác âm nhạc của TRE chiếm trọn tầng ba. Lục Mạnh Nhiên dẫn Tưởng Tịch đi đến trước văn phòng của giám chế âm nhạc ở trung tâm tầng lầu kia, nói: “Chu Tống nổi tiếng nói chuyện khó nghe trong công ty, chút nữa cô có nghe được cái gì không muốn nghe thì cũng đừng để ý.
77 Đợi đến ngày mai?Tưởng Tịch nghiêng đầu nhìn Tần Thành. “Anh chuẩn bị ngày mai đưa Vưu Bội lên đầu đề?”Tần Thành từng ngụm lại từng ngụm đối với mặt của cô.
78 Vưu Bội đứng bất động tại chỗ thật lâu. Cô ta rốt cuộc đã liên kết rõ ràng tất cả sự việc. Thì ra từ đầu đến cuối đều là Tần Thành đùa giỡn cô ta. Ra giá cao ký hợp đồng là giả, vì Tưởng Tịch báo thù mới là thật.
79 Phương Vi Vi ngây người vài phút trong phòng huấn luyện rồi mới cười tủm tủm đi ra ngoài. Cô ta vừa đi, trong phòng huấn luyện đột nhiên lắng xuống. Các học viên cất vào chữ ký của Phương Vi Vi, cũng không có nói chuyện.
80 Tiếng máy móc vẫn không dừng. Tưởng Tịch dựa vào chân tường, yên lặng đếm thời gian. Miệng cô bị băng keo dán đã muốn tê đi, tay chân thì bị trói lại một cục.