61 Chuyển ngữ: Cỏ dạiĐồng Dao cố gắng nhớ lại những phương pháp vật lý trị liệu trong đông y, có phương pháp chữa bệnh gọi là chích máu. Phương pháp này đã xuất hiện từ thời kỳ đồ đá, những người lao động đã tìm ra việc này bằng việc dùng đá nhọn chích để lấy máu, có thể điều trị một số bệnh.
62 Cảm giác ngột ngạt quen thuộc, sự khó chịu quen thuộc…Đồng Dao cảm thấy mệt chết đi được, cơ thể mệt mỏi, trong lòng cũng mệt theo. Mắt không muốn mở ra—— vẫn là màu đen đỏ quen thuộc trong những giấc mơ, đã lâu không thấy, cô biết Ôn Ngọc đã đến, liền tiến lại gần.
63 Chuyển ngữ: Cỏ dạiCả nước Cúc Lương ngổn ngang như công trường đang trong giai đoạn thi công, không còn vẻ sợ hãi trên gương mặt mọi người, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng.
64 Chuyển ngữ: Cỏ dạiVũ Quân vốn không muốn tham gia yến tiệc lần này, nhưng sau khi trở về cũng không có phản ứng gì, tuỳ ý để người hầu thay trang phục ình.
65 Chuyển ngữ: Cỏ dại Đầu Đồng Dao như nổ tung, muốn nhanh chóng rời khỏi đại điện, tránh xa mọi người. Đi đến bên cạnh khóm hoa, im lặng những bông hoa đang đung đưa trong gió, ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng.
66 Chuyển ngữ: Cỏ dạiĐồng Dao đứng quanh quẩn ở cửa một hồi, trong lòng căng thẳng. Không biết nên mở đầu câu chuyện thế nào, hơn nữa, Bắc Minh Quân gây ra chuyện này, khiến cho Đồng Dao rất coi thường, cũng không muốn tốn thời gian của mình với hắn.
67 Chuyển ngữ: Cỏ dạiCửa cung ở trước mặt, Vũ Quân không dám bước vào. Bên ngoài gió lạnh, trong phòng nhìn qua lại càng thêm lạnh, chỉ có ánh trăng. Nàng ở bên trong sao? Tại sao không đốt đèn, nàng đã ngủ chưa?Người ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mặt, chỉ cách nhau một bức tường, nhưng lòng thì lại xa nhau đến thế.
68 Chuyển ngữ: Cỏ dạiĐồng Dao há miệng ngạc nhiện, không biết phải trả trời thế nào. Suy nghĩ hỗn loạn…. “Nàng ở lại bên ta, sống cùng ta. Ta không có oán hận với nàng như Nhuận Ngọc, cũng không phụ tình như Vũ Quân.
69 Chuyển ngữ: Cỏ dạiTừ lúc Bắc Minh Quân rời khỏi phòng Đồng Dao, đã là ba ngày. Sáng sớm Đồng Dao thức dậy, phát hiện có rất nhiều binh lính ngoài cửa, cho dù cô có nói gì, cũng không cho cô ra khỏi cung nhiếp chính vương.
70 Chuyển ngữ: Cỏ dại Đồng Dao ngây người. “Vũ Quân?” Bắc Minh Quân nâng giọng nói. Hai mắt trừng lớn, nhìn Vũ Quân như đang nhìn quái thú, vẻ mặt phấn khởi.
71 Chuyển ngữ : Cỏ dại “Cũng có thể hắn đã chết, thư cầu cứu không phải là ấn của hoàng đế nước Chư Lương. ” Giọng nói khinh miệt, như chậu nước lạnh đổ xuống đầu Đồng Dao.
72 Đồng Dao và Vũ Quân chỉ nhìn thấy những bó đuốc rực cháy , ai cũng không ngủ được. Nhưng ai mà biết được, nửa đêm khuya khoắt hoàng đế đột nhiên lại phái người tới truyền gọi bọn họ tới.
73 Chuyển ngữ: Cỏ dại“Đứng lại, các ngươi là ai?” Một binh lính tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn họ. “Đại ca, ha ha, nhìn chúng tôi xem, chỉ là thương lái buôn ngựa.
74
75
76 Chuyển ngữ: Cỏ dại Nếu đúng như lời hắn nói, đây là một âm mưu vô cùng thâm hiểm, giả dối. Ha ha, căn bản không phải là gả thất công chúa cho hoàng đế nước Chư Lương, mà là một sát thủ.
77 Chuyển ngữ: Cỏ dạiBinh lính ngoài cửa thành được xếp thành hai đội, kiểm tra những vận dụng trên tay bọn họ, thẩm tra vài người. Nhìn cũng không quá nghiêm ngặt.
78 Chuyển ngữ: Cỏ dạiBức tường lại được đưa xuống, ngăn cách tầm mắt hai người. Dần dần không nhìn thấy bóng dáng Nhuận Ngọc đâu nữa, tim Đồng Dao đau đớn co thắt từng cơn.
79 Dịch: Tử Linh Lan***Lối vào đường hầm trong hoàng thành được mở ở một nơi hẻo lánh, được bao bọc bởi những bụi cây nhỏ ở hai bên. Thời gian không còn nhiều, nếu còn lề mề, Nhuận Ngọc có thể sẽ gặp nguy hiểm.
80