41 Chuyển ngữ : Cỏ dạiXe ngựa chậm rãi tiền về nước Cúc Lương. Cả thành trì giống như một tòa lô cốt vĩ đại, xung quanh được xây dựng bằng những tảng đá lớn, bức tường thành dường như không ngừng kể ọi người biết sự uy nghiêm hùng vĩ của đất nước này.
42 Chuyển ngữ: Cỏ dạiVũ Quân lo lắng, khuôn mặt tái mét, vươn tay ra nhưng chưa bám được vào vạt áo của Đồng Dao, đã bị đau tim ngã xuống đất…“Vũ Quân ——”Đồng Dao cùng Bắc Minh Quân sợ hãi, kêu lên.
43 Chuyển ngữ : Cỏ dạiĐây… Việc này…”Chợt có tiếng động phát ra. Quay đầu lại, nhìn thấy người hầu mang theo một bình ngọc đi tới, nhìn thấy bộ dáng Vũ Quân và Đồng Dao thân thiết với nhau, không dám đi vào, có lẽ đã đứng ở cửa rất lâu, đành phải phát ra tiếng động.
44 Chuyển ngữ: Cỏ dạiThực sự không lay chuyển được ý của Vũ Quân, những người hầu đều biết vị trí của hắn ở nước Cúc Lương, nhìn ngó lẫn nhau, cuối cùng vẫn sợ hãi mà đưa giường tới.
45 Chuyển ngữ: Cỏ dại“Miền Bắc bị lũ lụt tàn phá, tuy hiện tại đã được xử lý, nhưng thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, tiền cứu trợ đã được phát, nhưng chỉ như muối bỏ biển, còn thiếu rất nhiều.
46 Chuyển ngữ : Cỏ dại“Việc này…” Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn Vũ Quân, Đồng Dao lén véo vào người Vũ Quân. “Hoàng huynh, nếu huynh không có việc gì quan trọng, thì ở lại đi.
47 Chuyển ngữ: Cỏ dại“Nàng ở trong phòng chờ ta, ta đi gặp hoàng huynh, để hỏi cho rõ. ” Vẻ mặt Vũ Quân nghiêm túc. “Chờ đã, ta đi cùng với ngươi. ”“Không!” Vũ Quân đưa tay giữ Đồng Dao lại, “Lúc nãy vẻ mặt hoàng huynh không bình thường, ta không đoán được trong lòng huynh ấy đang nghĩ gì.
48 Chuyển ngữ: Cỏ dạiDiêu thừa tướng đi chưa được bao lâu, Bắc Minh Quân lại mang theo một đám người hung hăng chạy tới, nhìn thấy Vũ Quân và Đồng Dao ngồi bên giường, dựa sát vào nhau mà thủ thỉ nói chuyện, vẻ mặt tối sầm lại.
49 Chuyển ngữ: Cỏ dại“Vũ Quân, là tiếng lá trúc va vào nhau sao?” Đồng Dao mở to mắt, nhìn xung quanh. “. . . . . . ”“Làm sao mà ta cảm thấy như có tiếng người khóc?”“Không phải sợ, có ta ở đây.
50 Chuyển ngữ: Cỏ dạiNhờ tắm nước nóng trong thùng, sau thi tẩy trùng toàn bộ, Đồng Dao cảm thấy cả người mình nóng như lửa, mặt cũng nóng bừng. Cô mặc tạm một bộ rồi vội vàng chui vào trong chăn, sau đó quấn quanh người, quay lưng về phía Vũ Quân.
51 Chuyển ngữ: Cỏ dạiVài lần Lục Liễu muốn nói chuyện, nhưng vẫn cố gắng nuốt lại. Không biết vì sao, cuối cùng nàng vẫn cảm thấy người năm bên cạnh mình không phải là một vị vua, hắn dường như là vị chúa sơn lâm hai mắt tràn đầy giận dữ, khiến cho nàng không dám lại gần, nàng không dám chạm vào hắn, đừng nói tới chuyện mở miệng nói chuyện.
52 Chuyển ngữ: Cỏ dại “Nếu hoàng huynh nhận còn người em trai này, xin hãy nói rõ mọi chuyện. ” Bắc Minh Quân suy nghĩ một hồi lâu, thở dài, chậm rãi nói: “Căn bệnh quỷ quái này cũng không biết từ khi nào đã lan tràn khắp nơi, lão thần quan đã xem tinh tượng, cho thấy năm nay nước Cúc Lương là đại cát đại lợi, không có việc gì.
53 Chuyển ngữ: Cỏ dạiHai người ngã lăn xuống đất, Đồng Dao cố gắng dồn sức, xương như rạn ra. Còn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên có lực kéo Vũ Quân lên. “Đệ làm gì vậy? Đệ bị điên sao?” Bắc Minh Quân gào lên giận dữ, tay nắm chặt lấy cổ áo Vũ Quân.
54 Chuyển ngữ: Cỏ dạiĐồng Dao ở trong phòng đi qua đi lại, hận không thể tát mình một cái. Thật không biết lúc đó tại sao lại nói ra những lời vớ vẩn đó, giờ đây thì hoan hô, cả cô và Vũ Quân đều không được đi.
55 Chuyển ngữ: Cỏ dạiLại một đêm nữa trôi qua trong yên tĩnh, không khí ẩm ướt, Vũ Quân dựa người vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Mùi khói nồng nặc vây kín cả hoàng cung, nơi xa rừng trúc đang lắc lư trong gió, bầu trời mờ mịt.
56 Chuyển ngữ: Cỏ dạiSáng sớm, Đồng Dao đã tới gặp Bắc Minh Quân, nói Vũ Quân phải tới phủ thừa tướng tránh nạn, Bắc Minh Quân nhìn Đồng Dao sửng sốt, nhìn cô cả nửa ngày, mới gật đầu đồng ý.
57 Chuyển ngữ: Cỏ dạiĐồng Dao sửng sốt, chuẩn bị xoay người rời đi. “Từ từ!” Bắc Minh Quân lại mở miệng gọi cô lại, “Ngươi ở lại. Thần quan đại nhân đi trước đi.
58 Chuyển ngữ: Cỏ dạiChỉ trong vòng mấy chục ngày ngắn ngủi, dân số nước Cúc Lương đã chết hơn nửa. Bệnh dịch giống như thần chết đi khắp các thành trì, người dân lúc nào cũng sợ sệt và tuyệt vọng, rơi vào tình trạng hoảng loạn.
59 Chuyển ngữ: Cỏ dạiĐồng Dao chống đầu tựa trên bàn, cả đêm cũng không an tâm đi ngủ được. Mưa rơi thâu đêm, tới tận sáng sớm cũng chưa tạnh. Chân trời đã bắt đầu hiện ra, bầu trời vẫn bị che bởi lớp mây xám xít, tiếng mưa rơi khiến cho người ta càng phiền lòng.
60 Đồng Dao nghe xong, không kìm nén được cảm xúc trong lòng mình, cầm lấy áo choàng đang vắt trên ghế chạy ra ngoài. Trống ngực đập dồn dập, một ý tưởng dang dần được lắp ráp lại trong lòng cô….