21
Edit: Kogi
Cố Trường Huyền vẫn chưa thực sự tức giận, một là hắn tin tưởng Tô Bạch, hai là hắn có lòng tin với chính mình, hắn lạnh mặt chẳng qua là muốn nhìn Tô Bạch ân cần lấy lòng mà thôi.
22
Edit: Kogi
Thực ra Tô Bạch không hiểu hàm ý trong câu này lắm, nhưng vẫn đỏ mặt, ấp úng nhỏ giọng phản bác: “Ta, ta đâu có, ta chỉ nói huynh tắm cùng ta…”.
23
Edit: Kogi
Thần Đồ và Úc Lũy ở bên ngoài cãi nhau, nhưng Cố Trường Huyền không quan tâm, hắn chỉ cảm thấy mình hơi say rồi, cho nên khi nhìn thấy thiếu niên từ trong bể bước ra, ngửa đầu há miệng hít thở, trong lòng nóng vô cùng.
24
Edit: Kogi
Cố Trường Huyền ngủ trọn hai ngày mới tỉnh, vừa tỉnh lại đã thấy Tô Bạch nằm ghé bên giường mình, trong lòng bỗng thấy thật ngọt ngào.
25
Edit: Kogi
Tô Bạch để mặc Cố Trường Huyền càn quấy, sau khi thân mật trên giường một lúc, Cố Trường Huyền mới thả Tô Bạch ra, để cậu nằm sấp trên ngực mình thở dốc.
26
Edit: Kogi
“Ta chắc chắn”. Cố Trường Huyền đứng chắp tay, vẻ mặt ung dung mà kiên định, hắn có thể nhận nhầm bất kì ai, nhưng tuyệt đối không thể nhận nhầm Tô Bạch.
27
Edit: Kogi
Cố Trường Huyền híp mắt, nếu người đó chỉ trông giống Tô Bạch, đương nhiên hắn sẽ không làm gì, nhưng nếu thực sự có ý đồ với hắn…
“Ca ca”.
28
Edit: Kogi
Sau khi tiễn Tiểu Lục, Cố Trường Huyền bảo Thần Đồ gọi Tập Lâu đến, gặp nhau không nói lời nào, chỉ ném cho hắn một bầu rượu, còn mình thì nghiêng người nằm trên chiếu nốc một ngụm lớn.
29
Edit: Kogi
Tô Bạch bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Cố Trường Huyền làm cho sững sờ, nhưng Tô Bạch nghĩ, cho dù như vậy, mình cũng vẫn thích huynh ấy.
30
Edit: Kogi
Lời này của Tô Bạch quá êm ái, Cố Trường Huyền kìm lòng không đặng, giữ hai tay Tô Bạch, ép qua đỉnh đầu, sau đó cúi người hôn cậu.
Nụ hôn tỉ mỉ kéo từ miệng xuống cằm rồi đến xương quai xanh, Tô Bạch bỗng khóc ra tiếng, thút thít nói: “Có phải huynh không thích ta?”.
31
Edit: Kogi
Cố Trường Huyền đã biết tin tức về Bạch Tố từ miệng Tập Lâu, đang định giết thẳng một đường tới núi La Phù, đột nhiên lại cảm thấy ngực đau nhói.
32
Edit: Kogi
Tô Bạch nhào tới rất mạnh, Cố Trường Huyền bị cậu đẩy lùi lại nửa bước mới đứng vững, dù vậy, cánh tay ôm vòng quanh hông Cố Trường Huyền của Tô Bạch vẫn không thả lỏng, cậu chỉ ngửa cổ tì cằm lên ngực Cố Trường Huyền, chớp mắt, sung sướng nói: “Ca ca sao về sớm vậy?”.
33
Edit: Kogi
Tô Bạch không nhớ Diêm La vương là ai, Diêm La vương thì vừa trông thấy Tô Bạch đã sáng mắt, rất nhiều lời nịnh hót không cần nghĩ cũng tự động tuôn ra, Diêm La vương cất cao giọng: “Phong thái của Tô tiên quân vẫn như năm đó không hề suy giảm, ngài…”.
34
Edit: Kogi
Thần Đồ bị Tô Bạch làm cho giận quá hóa cười, y cũng mới nói Cố Trường Huyền một câu, có ngờ đâu Tô Bạch so đo từng tí một như thế, thế là Thần Đồ xắn tay áo vẫy vẫy Tô Bạch: “Nào, Tiểu Bạch, ngươi qua đây, qua đây nào”.
35
Edit: Kogi
Cố Trường Huyền nhướng mày, nhìn qua Úc Lũy, rồi lại liếc Thần Đồ, cười khẽ nói: “Đúng lúc thật, Thần Đồ vừa chia rẽ tình cảm của ta và Tiểu Bạch, ta cũng đang định phạt y đi Dương gia làm ít việc”.
36
Edit: Kogi
Trong đầu Tô Bạch xẹt qua một tia sáng, nhất thời không suy nghĩ được gì nữa, cậu cũng không tiếp tục chống cự, chỉ vươn tay run run kéo rèm cửa sổ, không để người bên ngoài nhìn thấy cảnh xuân kiều diễm bên trong.
37
Edit: Kogi
Lúc này Tô Bạch cười đến là ngoan hiền vô hại, khác hẳn dáng vẻ ngạo mạn không ai sánh kịp ở kiếp trước, nhưng nghe lời này của Tô Bạch, Đỗ Tử Nhân xúc động vô cùng, than thở: “Xem ra, hình như ngươi cũng không khác trước đây là mấy”.
38 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Kogi
Tô Bạch tỉnh dậy trong vòng tay Cố Trường Huyền, cái ôm của hắn vô cùng ấm áp, một khi chạm đến liền không muốn rời xa, vì vậy Tô Bạch lại cọ cọ ngực Cố Trường Huyền, khép hờ mắt, không có ý định ngồi dậy.
39
Edit: Kogi
Tô Bạch vừa mở miệng, Đỗ Tử Nhân đã có dự cảm xấu, hắn tự thấy hôm qua mình kể chuyện rõ ràng rành mạch, tất cả đều là sự thật, không chọc gì đến Tô Bạch.
40
Edit: Kogi
Đỗ Tử Nhân nghe vậy cố nén giận, há miệng nói: “Tô Bạch ngươi…”.
“Ta…làm sao?”. Tô Bạch quay lại nhìn Đỗ Tử Nhân, ánh mắt trong sáng biết bao, khóe môi hơi trễ xuống, dáng vẻ ngây thơ vô tội, như thể chính cậu mới là người chịu ấm ức, cậu thực sự không làm sai gì cả.