21
Trên ghế sa lông phòng khách Khổng gia ngồi hai nam hai nữ, trong đó một đôi là vợ chồng, nhiệt tình bưng trà rót nước tiếp đón một cô gái yểu điệu khác
Thanh niên còn lại ngồi một bên, mặt mày tươi cười nhưng trong lòng liên tục kêu khổ.
22
“Cái gì?” Khổng Tân kinh ngạc, thật kinh ngạc, kinh ngạc lật trời lên được.
Ngô Cảnh An chọt chọt khe nứt trên nền xi măng, “Thật đấy, không thích hợp, ừm, coi như hết.
23
Ca sáng hôm sau, Ngô Cảnh An bớt thời giờ trở về ký túc xá thu thập một chút đồ muốn đưa về, lúc trở lại xưởng vừa vặn đụng phải Hứa Huy.
Thấy bộ dạng ân cần này của gã, Ngô Cảnh An không kìm được chế nhạo một phen, “Hôm qua là ai mạnh miệng, cái gì mà không đáng, không phải người thâm tình, còn giết thời gian.
24
Cơm nước xong về đến nhà anh mới rảnh rỗi gọi điện cho Phương Tiểu Thiên.
Người đối diện chắc là phải đầy lửa giận mới đúng, nhưng vẫn chịu đựng không phát, thanh âm vẫn mềm nhẹ, nho nhỏ như vậy, giống như dòng suối nhỏ nhà ai kiến tạo ngoài cửa sổ.
25
Nhận ca, tuần tra một vòng xong, Khổng Tân lại đến phòng xét nghiệm tìm Ngô Cảnh An tâm sự.
Không có gì ngoài bảo anh suy nghĩ lại một chút, cô gái tốt như vậy, rất đang tiếc linh ta linh tinh.
26 Đại Cương nói: “Lão Ngô, hôm nay cậu nên kính Hứa thiếu ba chén, người ta làm bạn bè còn tận tâm còn hơn mấy kẻ đã quen biết cậu nhiều năm như chúng tôi, nhanh, rót đầy cho Hứa thiếu và lão Ngô.
27 Kế tiếp đi làm, tan tầm, ăn cơm, đi ngủ, thỉnh thoảng đánh bài, uống rượu, sinh hoạt, trăm ngày như một. Muốn nói Ngô Cảnh An cảm thấy có gì thay đổi, thì là thái độ của con nhà giàu với anh, hoặc thái độ của anh với con nhà giàu.
28
Hai tuần lễ này bọn họ hầu như như hình với bóng, quan hệ tốt đến nỗi Liêu Thắng Anh buồn bực hoài nghi, “Hai người thân thiết đến thế từ lúc nào vậy, Hứa Huy, mày là đồ vô lương tâm, tao đối xử tốt với mày như thế, mày lại có mới nới cũ, vứt bỏ tao, tao không sống nổi nữa!”
Ngô Cảnh An đi cùng Hứa Huy nhiều lần, cũng đã quen mấy lời đùa giỡn giữa bọn họ, ngồi yên tĩnh một bên ăn gì đó, giả vờ nhã nhặn.
29 Bữa tối giải quyết ngay tại phòng ăn ở làng du lịch, Ngô Cảnh An kinh ngạc nhìn bốn phía trống rỗng, “Fuck, nơi này vắng khách vậy, chỉ có chúng ta đến, cứ thế này không phá sản mới lạ.
30
Đêm hôm đó, bọn họ ngủ lại làng du lịch.
Ngô Cảnh An lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, rất nhiều lo lắng ngờ vực vô căn cứ nhảy ra tra tấn anh, anh ngồi dậy, nhìn thấy trên bàn đặt một lọ hoa tươi, cầm lại.
31
Không kịp cảm hoài nhiều, hình ảnh lần thứ hai lại chuyển, lúc này chất lượng hình ảnh rõ ràng tốt hơn rất nhiều, có lẽ là mới chụp gần đây.
Trong hình một người vẫn là Ngô Cảnh An, chỉ là nhân vật chính khác đã thay đổi, đổi thành một người yêu khác của anh, Phương Tiểu Thiên.
32
Ngày hôm sau, Ngô Cảnh An bệnh đến mức không đứng dậy nổi.
Sáng sớm quản lý gọi điện tới báo cho anh biết hai tuần lễ nghỉ ngơi đã kết thúc, giữa buổi hôm nay tới điểm danh.
33 Trở về phòng Ngô Cảnh An nhìn xung quanh, nhìn đến tủ đầu giường không còn bụi, còn có thêm nhiệt kế, mấy vỉ thuốc, một ly nước lạnh cùng một phích nước.
34 Giữa trưa lúc ăn cơm xong, Trương Thục cho đứa con trai một cái ôm chầm thật chặt, sau đó lại đi tập luyện, chú Phương ngủ trưa một lát sau đó cầm bàn ghế nhỏ đến hoa viên tìm hội cờ của mình chơi.
35
Anh là gay đã come out, mà lần này lại mang thêm một kẻ đồng tính đến nhà, trong mắt mẹ cùng chú Phương, ý nghĩa kia…
Khóe miệng Trương Thục mang cười đánh giá Tưởng Lộ từ đầu đến chân, cuối cùng nói, “Cháu à, cháu bao nhiêu tuổi rồi, đi làm ở đâu, đang làm gì, trong nhà gồm những ai, có nhà ở không, bình thường có biết làm việc nhà không…”
Lông cả người Ngô Cảnh An đều dựng thẳng lên, “Mẹ!”
Trương Thục vỗ vỗ miệng cười rộ lên, “Xem mẹ kìa, còn không phải là vì lần đầu con mang bạn đến nhà sao, ngại quá, cháu, ừm, Tiểu Lộ phải không, đừng khách khí, cứ coi đây như nhà cháu.
36
Ra cửa, Ngô Cảnh An đá qua một cái, “Diễn không tồi! Vì cái bánh bao mà rơi nước mắt, Tưởng Lộ cậu cũng thật cố gắng!”
Tưởng Lộ không cho là đúng, “Cố gắng cái gì, tôi kiếm thêm được một mẹ, sau này có thêm người thương.
37
Nếu muốn nói Hứa Huy sống hai mươi sáu năm muốn gió được gió muốn mưa được mưa có chuyện gì hối hận, thì chính là quen biết Ngô Cảnh An.
Ngô Cảnh An là ai, nếu viết cái tên này ra trước mặt mà hỏi Hứa Huy, cũng phải khiến cho gã chết mất vài tế bào não.
38 Đêm hôm đó, Hứa Huy về đến nhà, thoải mái chào hỏi bà nội, vú em, cô, dì, thoải mái tắm rửa một cái, thoải mái nghe nhạc cổ điển, thoải mái lên giường đi ngủ.
39
Đúng giờ, cửa phòng trực ban lại mở ra, giọng nói mang theo kinh ngạc của Lâm Giai Giai vang lên.
“Hứa Huy?”
Bút trên tay Ngô Cảnh An run lên, con số trên bản ghi chép bị vẽ ra một cái đuôi thật dài.
40
Tan tầm, lúc điểm danh, Đại Cương cười hì hì khoác vai Ngô Cảnh An, “Đi, anh đây đưa chú đi ăn. ”
Ngô Cảnh An kinh ngạc, “A, cậu trúng xổ số? Đi đâu ăn?”
Khổng Tân đi ra sau đó, hưng phấn reo lên.