1 Chiếc xe Wave đỏ lao vun vút trên đường phố. Đang giờ đi làm, đường tấp nập, nhiều chỗ đông như mắc cửi. Đầu tiên nhìn vào chiếc xe đó, ta tưởng hai cô gái đang đua xe.
2 Tố Phương lừ mắt: _ Kệ tớ ! Này Xuân Thi, cậu chớ có dại rút ghế của tớ ra nhé. . . Không xong đâu. . . Xuân Thi vội rút tay lại. Cô đang định cho Tố Phương trả giá vì đã làm cô ngã, song cô đã thất bại.
3 _ Tớ đang nghĩ đến mẹ ! _ Mẹ cậu bị thương phải không? _ Ừm. . . May mà không sao! _ Nhìn cậu buồn. . . thật sự tớ không đành ! _ Nhật Duy dịu dàng nhìn vào mắt Phương _ Cậu hợp với niềm vui hơn là nỗi buồn đó ! Hơi cười, Tố Phương nhớ về thời gian trước.
4 Tố Phương hốt hoảng cúi xuống : _ Xin lỗi ! Cậu đau lắm hả. . . Nếu nó lại chảy máu. . . tớ sẽ đi tìm Mỹ Phương. . . Tố Phương rời ghế, định chạy đi thì bị Nhật Duy kéo tay lại, cậu mỉm cười : _ KHông sao ! Tớ sẽ khỏi đau nếu như cậu tha thứ cho tớ.
5 Quay sang hai đưa đang đứng lớ ngớ giữa phòng, Thầy dịu giọng : _ Thôi, hai em về lớp đi. Nếu có tin tức gì của Phương nhớ báo cho thầy nhé? Gật nhẹ đầu rồi chào hai thầy, Nhật Duy và Mỹ Phương đi ra.
6 _ Bố. . . Cô Nguyên rụt tay lại ngay, mặt đỏ lên vì ngượng ngùng. Ông Minh cũng bối rối không kém. . . Cô Nguyên ngay lập tức bước ra xa, hấp tấp : _ Phương.
7 Nhẹ nhàng ôm lấy vai Phương, Duy mỉm cười nhẹ : _ Cậu không phải là người hay khóc lóc hối hận vì những quyết định của mình. Duy luôn ủng hộ Phương. .
8 Lần sau, bóng lại đánh vào Tố Phương , cô tung mạnh cú đấm vào bóng. Quả bóng bật vào mặt Jalet rồi bật ra khỏi sân. Bọn con trai ồ lên. Phương vội vã chạy lại phía Jalet đang ôm mặt : _ Cậu có sao không? Tớ xin lỗi.
9 Tố Phương vào mạng như đã hẹn nhưng không thấy Nhật Duy đâu. . . Không ngờ lại gặp Mỹ Phương. Cả hai mừng như bắt được vàng, huyên thuyên mãi. Mỹ Phương khoe khoang : _ Cậu không biết đâu, giờ trong trường có phong trào.
10 Cay Đắng Nơi Đất Khách Cuối năm học, trường của Tố Phương tổ chức buổi dạ hội tốt nghiệp của lớp 12. Đâu đâu cũng thấy chuyện tìm bạn nhảy, náo nức chuyện váy áo, trang điểm.
11 Biến đi. . . Người đàn ông to con hất một cô gái nhỏ nhắn ra ngoài cổng. Tiếp theo là chiếc va ly chưa kịp kéo khóa khiến nó bung ra. . Gió thổi lớn quá.
12 _ Quả bóng này của em hả? Chơi có một mình thôi sao? Cậu bé gật đầu nhưng không có ý định lại gần để lấy bóng. Phương thấy ngứa ngáy chân tay quá. . .
13 Và Sophia trở thành người bạn duy nhất của Phương trong trường. . . Cô bé luôn rủ Phương đi dạo trong công viên, cùng vào chợ, cùng tán gẫu chuyện trên trời dưới biển.
14 Lúc đó Paul về mang theo cái lạnh vào nhà. Barbara mừng rơn lên. . . Paul cởi áo khoác ngoài ra, hỏi : _ Tố Phương đâu? _ Ở. . ở trong phòng ăn ! Paul mỉm cười, đặt chiếc áo lạng ngắt lên tay cô, anh nói : _ Cô treo giùm tôi nhé? Tôi có việc cần gặp Tố Phương ngay ! _ Này.
15 Bà mẹ Paul nói khe khẽ với bà nội anh ngồi bên cạnh : _ Mẹ à. . . con tin con bé đó sẽ không được lòng bố đâu! Nếu Paul không nhận được quyền thừa kế vì nó thì Eliza sẽ xuất hiện và giải thích mọi hiểu lầm này.
16 Trong khi đó Tố Phương vẫn còn chìm trong giấc mơ quen thuộc. Một vườn hồng trải rộng, rộng mênh mông với những màu sắc tuyệt đẹp. Màu vàng, màu đỏ thắm, màu hồng phớt , màu trắng tinh khiết.
17 Thục Uyên gọi điện báo cho HÙng biết chuyện Duy sẽ đi du học , khiến cậu thấy ghen tỵ. Cậu còn những một năm nữa mới có thể thực hiện ước mơ sang bên đó tìm Phương.
18 _ Công việc của chúng ta sắp tới sẽ là bàn bạc về số lượng, màu sắc, chủng loại. . . Thật ra cũng cần rất nhiều về thời gian vì chúng tôi muốn có một bản kế hoạch tường tận của quý công ty về từng chất liệu và màu sắc.
19 _ Mặc kệ hết tất cả mọi thứ xung quanh đi Phương! _ Duy thì thầm_ Chúng ta phải sống cho chính bản thân mình thôi, phải bắt đầu mọi chuyện của chúng ta.
20 Phương tới khách sạn nơi Duy ở ngay sau đó, để sáng hôm sau, cả ba ra sân bay sớm. Vinh thì vẫn chưa hết ngạc nhiên về những gì đang diễn ra. Quá nhanh… như những cơn bão không báo trước được… Mới có vài ngày trước, Phương bặt vô âm tín, thế mà bây giờ, cô ngồi đây, bên cạnh Nhật Duy, cười nói như thể hai người chưa từng xa nhau … 5 năm! Thật không thể nào tin nổi! _ Phương là một hiện tượng, phải không anh Vinh? _ Phương nhoài người qua Duy để nói chuyện với Vinh.