21 Buổi tối, vợ chồng Kỷ Nghiên Lệ đến nhà ăn cơm, bây giờ bà đã là phụ nữ có thai rồi, bụng rất lớn nên cơ quan duyệt cho nghỉ sinh. Mỗi ngày ở nhà bà đều không có việc gì làm, nhàn đến phát chán, cách năm ba ngày lại chạy sang bên này.
22 Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân theo quy luật vang lên, Kỷ Tiểu Dao không cần nhìn cũng biết người đến là ai. Không muốn anh nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mình, cô trùm chăn qua đầu, rầu rĩ nói: “Mẹ đi rồi à?”
Kỷ Minh Diệu gật đầu, nhíu mày rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
23 Ánh mắt không có tiêu cự của Kỷ Tiểu Dao dần dần tập trung vào cô gái trước mặt, ngẩn ngơ hai giây mới nhận ra đó là ai.
“Chị Mỹ Vân!”
“Là chị! Em làm sao thế? Sao lại ngồi một mình ở đây?” Giang Mỹ Vân vội vàng kéo người dậy, thấy T-shirt màu trắng và quần jean xanh nhạt của cô dính đầy bụi đất liền đưa tay phủi phủi cho Kỷ Tiểu Dao.
24 Kỷ Tiểu Dao được hưởng thụ kiểu ôm công chúa trong truyền thuyết, huống chi người đàn ông đang bế mình đây cũng vĩ đại như hoàng tử. Đây vốn nên là một chuyện khiến cho người ta vô cùng hạnh phúc, nhưng trước đó phải có hai điều kiện tiên quyết: thứ nhất, nhân viên trong công ty không nhìn cô với ánh mắt khác thường như vậy; thứ hai, nếu hoàng tử này không phải anh họ của mình thì càng tuyệt vời hơn.
25 Kỷ Minh Diệu ra ngoài, hình như còn dặn dò người giúp việc vài câu, căn nhà khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Thế nhưng, tâm trạng Kỷ Tiểu Dao lại không bình tĩnh nổi, cái cảm giác kỳ lạ lúc nãy vẫn còn quanh quẩn đâu đây khiến cô cảm thấy bất an.
26 Điểm thi đại học của Kỷ Tiểu Dao khá cao nên cô tự tự điền tên trường đại học Bắc Kinh – một trong những đại học hàng đầu của cả nước; còn nguyện vọng hai và ba, cô đều điền trường đại học X.
27 “Dao Dao, nằm vào trong, tối nay anh ngủ cùng em. ”
Hai căn phòng chỉ cách nhau một tấm ván gỗ. Ở phòng bên này có thể nghe thấy tiếng giường kêu cót két, tiếng nam nữ thở dốc ngày một lớn.
28 Đêm hôm đó, Kỷ Tiểu Dao không dám phát ra tiếng, nỗi sợ hãi bao trùm cả người cô. Mãi đến khi Kỷ Minh Diệu hôn đủ rồi, rời khỏi người cô nằm xuống giường thì suy nghĩ của cô mới trở lại bình thường.
29 Kỷ Tiểu Dao nháy mắt mấy cái, không biết là anh tới từ lúc nào. Sau khi đứng vững, cô đưa tay đẩy anh ra, lùi ra phía ngoài, cúi đầu hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Nói xong cô cảm thấy nên nói rõ ràng hơn, kiểu như: “Không có việc gì anh đi ra hướng này làm gì? Trước đây cũng không thấy anh rảnh rỗi như vậy?”
Sau nhiều năm bị đàn áp, cuối cùng cô cũng không dám nói câu đó ra.
30 Kiếp trước, sau khi thi đại học xong, cuộc đời cô kết thúc nên đây là lần đầu tiên trong hai kiếp, Kỷ Tiểu Dao đi vào trong khuôn viên đại học, tâm trạng cũng hồi hộp.
31 Kỷ Tiểu Dao đi về ký túc xá, tất cả những chuyện vừa xảy ra còn chạy loạn trong đầu, thế này là sao? Cứ bắt đầu như vậy ư? Ngẫm lại đều thấy không thể tưởng tượng nổi, thật ra còn có rất nhiều điều cô chưa kịp nói.
32 Kỷ Tiểu Dao đúng là rất nhớ Tiểu Nhị Minh. Về đến nhà, còn chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng Tiểu Nhị Minh sủa, trong lòng vui mừng, vừa xuống xe đã chạy vào trong sân.
33 Kỷ Tiểu Dao càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa mắng: “Háo sắc! Lưu manh! Biến thái! Cầm thú!” Gần như nghĩ được cái gì là mắng cái đó.
Kỷ Minh Diệu không lên tiếng trả lời, để mặc cô trút giận.
34 Kỷ Tiểu Dao hồn nhiên không biết mình sắp bị ‘lên thớt’ tra hỏi, tình trạng bây giờ của cô cũng căng thẳng vô cùng. Người đàn ông này nhất định là cố ý, mới sáng tinh mơ đã dậy tắm rửa, lại chỉ quấn một cái khăn tắm đã đi ra, nước trên người còn chưa lau khô.
35 Lúc Kỷ Tiểu Dao về, Quan Đồng và Lý Quyên Quyên đều hốt hoảng, cô ôm cánh tay trở về, nhìn thấy rõ vệt máu đỏ thẫm nổi bật trên lớp vải màu vàng.
Kỷ Tiểu Dao cũng không giấu giếm các bạn về vết thương của mình, cô bị Triển Phi đẩy ngã xuống đất, lúc ấy cảm thấy bên cánh tay đau rát.
36 Từ từ tắm rửa, sau khi tắm xong, cô quấn kỹ khăn tắm rồi đi ra, thấy Kỷ Minh Diệu đang đứng trước ban công gọi điện thoại: “Buổi tối tổng giám đốc Vu từ Kyoto đến, các cậu nhất định phải ra sân bay đón, tiệc tối ở khách sạn cũng phải chuẩn bị tốt.
37 Mẹ Triển thấy ông đi rồi mới đứng lên khóa cửa lại, nửa ôm nửa kéo đứa con đang suy sụp nằm trên mặt đất ngồi lên giường, yêu thương xoa khuôn mặt đờ đẫn của Triển Phi: “Con…con trai của mẹ.
38 Kỷ Tiểu Dao chỉ dám nhìn thoáng qua người đàn ông có đôi mắt đen sâu thẳm kia, cúi đầu, rồi cầm ngón tay của anh đùa nghịch. Tay anh trắng hơn những người con trai, ngón tay thon dài như cành trúc, đốt ngón tay dài, phần xương nhô ra làm ranh giới phân chia rất rõ ràng, vô cùng sạch sẽ.
39 Sáu giờ tối, Kỷ Minh Diệu thả nhẹ bước chân, thong thả về nhà. Từ chối ý giúp anh chuẩn bị cà phê của người giúp việc, anh sải bước lên lầu. Đẩy cửa phòng Kỷ Tiểu Dao ra, liếc mắt một cái nghĩ rằng trong phòng không có người, nhưng khi nhìn kỹ lại, ánh mắt anh phát hiện tấm chăn trên giường hơi cuộn lên, giống như có người đang nằm trong đó.
40 Buổi sáng, Kỷ Tiểu Dao tỉnh dậy, phát hiện cả người đều đau nhức. Cô giật mình, không hề ngạc nhiên khi phát hiện mình bị giam trong lồng ngực của một người đàn ông, chân người đó gác lên đùi cô, tay vòng qua eo cô, gần như cả nửa người đều đè lên người cô.