Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cô Dâu Mười Chín Tuổi Chương 43: Chương 42

Chương trước: Chương 42: Chương 41



Loáng thoáng, nghe thấy có tiếng động cơ của xe nhưng anh cũng không hề mở mắt.

Cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe vang lên “pim pim” mấy tiếng, anh mới mệt mỏi mở cặp mắt buồn ngủ ra. Từ bên sườn chiếc xe QQ nho nhỏ màu đỏ dễ thương đang an tĩnh nằm nổi bật trên lớp tuyết đọng màu trắng kia, anh nhìn thấy gương mặt đầy nghiêm túc của Ương Ương được bọc kín trong chiếc áo bông thật dầy, khóe môi của anh bất giác hẻ nở một nụ cười mệt mỏi…

"Này, anh chưa chết đấy chứ!", Cô đi đến bên cạnh, thô lỗ đẩy anh một cái, thế nhưng anh lại nỗ lực nhìn lại cô khẽ cười một tiếng: "Chưa chết đâu!"

Ương Ương liền giật mình, nhìn lên gương mặt kia. Trên hàng lông mày và lông mi của anh đều có các bông tuyết trắng xóa, đôi môi bị đông lạnh đã trắng bệch, nơi đáy mắt cũng sáng rực lên thứ ánh sáng rực rỡ.

"Anh là người ngu sao, trời lạnh như thế này ngồi đây nếu như bị trúng gió thì biết làm sao đây? Trong người đã có bệnh mà còn chạy loạn ở bên ngoài làm cái gì chứ, đêm hôm khuya khoắt mà còn gây nhũng nhiễu, không để cho người khác được yên ổn!" Cô vừa nói ra những lời oán giận đầy độc ác, vừa kéo anh, "Đi lên xe! Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp 7 tầng, anh nằm phơi thây ở đầu đường đối với tôi cũng không phải là điều gì tốt đẹp!"

Cơn sốt làm cho cả người anh đã không còn chút sức lực, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đứng lên, thân thể nặng nề giống như một tòa núi nhỏ, sức nặng cơ thể anh dồn hết lên trên bờ vai của Ương Ương. Cô không khỏi cau mày: "Nặng chết người, nặng chết đi được!"

Trần Tấn Nhiên liền cười, lộ ra hàm răng trắng lóa: "Vậy thì em đừng đỡ tôi nữa, để tự tôi đi một mình vậy!"

Ương Ương liếc nhìn anh một cái, liền buông tay ra, cả người anh lập tức liền xụi lơ ngã xuống dưới đất, nhưng rồi anh vẫn nỗ lực chống đỡ, lảo đảo dịch từng bước một ở trong lớp tuyết thật sâu tuyết. Ương Ương thở dài một tiếng, không khỏi lắc đầu một cái: "Anh hãy thành thật một chút đi!"

Thân thể nho nhỏ của cô dùng hết sức để đỡ lấy anh, cuối cùng cô cũng vừa đỡ vừa lôi kéo được anh đến bên chiếc xe. Sau khi nhét thân thể cao lớn ngang tàng của Trần Tấn Nhiên vào chiếc ghế sau của xe, Ương Ương lấy một chiếc thảm nhỏ in hình Gấu Winnie the Pooh vứt lên trên người của anh. Nhìn thấy anh bệnh tới mức bộ dạng co rút lại như vậy, cô cũng không thể làm gì khác hơn là đành mở mở chiếc thảm nhỏ ra, cẩn thận đắp lên người cho anh.

"Cảm ơn..."

Mơ mơ màng màng trong cơn sốt cao, Trần Tấn Nhiên sợ hãi liếc nhìn cô một cái, lầu bầu một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại thật chặt, không biết là do bị sốt cao đến bất tỉnh, hay là anh đã ngủ thiếp đi.

Ương Ương mở lò sưởi đến mức tối đa, chỉ chốc lát sau trên chóp mũi đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cô chuyên chú lái xe, nhìn bầu trời trước mặt tuyết đang rơi trắng xóa.

Ba năm sau, anh bỗng nhiên lại dùng cái tư thế chật vật thế này mà xông vào bên trong cuộc sống của cô. Trần Tấn Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm cái gì đây?

Hàng lông mày đẹp mắt giống như ngọn núi liền hơi nhíu lại, bởi vì bị nghẹt mũi nên hô hấp của Trần Tấn Nhiên vang lên ở trong xe thật nặng nề và rất có quy luật, tựa như một chiếc lông tơ mềm mại, cứ từng lần, từng lần như muốn trêu chọc trái tim của cô.

Ương Ương cũng không lái xe về nhà, cô trực tiếp lái xe đến một bệnh viện tư nhân mà thường ngày mình vẫn thường hay khám ở đó. Sau khi kiểm tra xong bác sĩ đã tiêm cho Trần Tấn Nhiên một mũi hạ sốt, lại kê đơn cho cô một số thuốc uống, dặn dò Ương Ương để cho anh nghỉ ngơi thật tốt, cho uống nhiều nước, thì sẽ không có vấn đề gì hết.

Ương Ương vốn dĩ nghic muốn anh nằm viện, kết quả bác sĩ lại nói bệnh tình của anh hoàn toàn không cần thiết phải nằm viện. Hơn nữa, những ngày qua tình hình giường cho bệnh nhân nằm ngủ ở trong bệnh viện hết sức căng thẳng. Cho nên, Ương Ương lấy thuốc về, không thể làm gì khác hơn là lại đưa anh về nhà một cách bất đắc dĩ.

Trần Tấn Nhiên bị bệnh khó chịu trong người, nhưng lộ ra vẻ ngoan ngoãn lạ thường, nhìn khuôn mặt của Ương Ương đen sì, cũng không dám nói thêm đến một chữ, chỉ sợ làm cô tức giận lên, sẽ nhét anh nằm lại ở trong bệnh viện xa lạ này một mình, đó là một điều mà anh tuyệt đối không hề mong muốn!

Đưa theo Trần Tấn Nhiên

Loading...

Xem tiếp: Chương 44: Chương 43

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Yêu Giả Thành Thật

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 44


Khánh Dư Niên

Thể loại: Xuyên Không, Lịch Sử

Số chương: 200


Đào Hôn Tám Trăm Năm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 25


Mắt Mèo

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 85


Cầu Vòng Lúc Nửa Đêm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 14