21 Khóc cho thỏa thuê rồi Quỳnh Như mới chịu thả tự do cho bờ vai đã tê dại của Minh Ngọc và sực tỉnh hỏi tưng tích người bạn mất tích suốt mấy chục tiếng đồng hồ:
“À mà cái con này, hôm qua mày đi đâu thế, ở với ai? Khai ra mau! Mày có biết là tao tỉnh dậy một cái là chạy bạt mạng tới nhà mày, không thấy mày tao lại chạy tiếp ra tiệm may đấy nhưng mà vẫn không thấy mày đâu, mày có biết tao lo cho mày tới mức không thèm để ý mà ngồi khóc tu tu trước mắt thằng Cương siêu quậy không, mất mặt chết đi được! Mày đền thể diện cho tao mau lên! Đền đi!”
Thế đấy, khóc cho lắm vô rồi thế nào thì vẫn hoàn thế nấy, vẫn lắm mồm như thế, nói một cái là không chịu nghỉ ngơi luôn.
22 Minh Ngọc hít một hơi, thả tay Quỳnh Như ra rồi lững thững tiến lại gần cánh cửa lớn của tiệm.
Quỳnh Như được thả ra vui mừng xoa xoa cái cổ tay tội nghiệp của mình la lên như thể cháy làng:
“Con quỷ sứ, mày tóm tay tao đau chết đi được, mày phải xin lỗi tao đi, đồ quỷ sứ, mày đáng ghét quá, mày không phải bạn tao, con bạn tao nó không đối xử với tao như thế”.
23 “Minh Ngọc để đấy, đứng ra đi để cô rửa cho mày”, cô Hoa thấy Minh Ngọc đang lui cui rửa bát thì nói.
Minh Ngọc nghe tiếng của cô Hoa, cười quay ra nhìn cô nói khẩu hình:
“Không sao đâu cô, cô ra ngồi chơi với con Như đi, cháu rửa được mà cô”
“Thôi, tôi biết chị chăm rồi nhưng chị cũng hậu đậu lắm, rồi lại đánh vỡ mấy cái bát cái đĩa của tôi thì xong chuyện, đứng ra để tôi rửa là tốt nhất”
Biết cô Hoa hay trêu như vậy, Minh Ngọc cười cười với cô rồi dích người sang bên cạnh cho cô Hoa có chỗ đứng để hai cô cháu rửa chung với nhau.
24 Niềm vui vừa nhóm lên trên gương mặt của thằng Cương và con nhỏ Ngân lại bị dội một gáo nước lạnh tắt ngúm, trên đầu chúng nó lại được bao vây bằng những đám mây tích điện khổng lồ.
25 “Bạn bè là vốn dĩ có chuyện gì cũng sẽ tâm sự với nhau”
Quỳnh Như chạy xộc vào phòng con Ngân thịt nạc thì thấy Minh Ngọc đang gấp chăn, nó rón rén lại gần cô rồi vỗ bốp một cái lên mông của cô.
26 Thằng Cương siêu quậy gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Minh Ngọc, rồi nó đáp lời:
“Em biết rồi, sau này em sẽ giúp đỡ mẹ em nhiều hơn”, lời khẳng định chắc chắn của một đấng mày râu tương lai thoát ra từ miệng của thằng Cương siêu quậy nghe cũng đáng để thử tin một lần vì từ trước tới nay nó vẫn luôn nghe lời Minh Ngọc như thế và chưa bao giờ dám làm sai.
27 Nhưng chưa kịp đứng dậy để kiếm người hỏi thì Quỳnh Như đã chình ình xuất hiện chắn ngang trước mắt cô. Nó chống tay vào hông tạo dáng y như bà tướng:
“Ơ cái con này mày có tính đi học không? Sao từ nãy tới giờ mày vẫn còn ngồi ở đây ngơ ngẩn thế hả? Mày có biết nhìn mày như thế người ta không biết lại tưởng mày bị tự kỉ đấy”
Minh Ngọc nghi hoặc nhìn Quỳnh Như, không biết có phải do cảm giác của cô không nhưng mà từ nãy cùng lắm cô mới ngồi suy nghĩ có một hai phút gì đấy mà Quỳnh Như đã rửa bát sạch rồi đi ra đây ư?
“Như này.
28 "Duyên phận đã định, sớm muộn gì rồi cũng sẽ gặp nhau"
Không một giây chần chừ, Minh Ngọc bây giờ chỉ có một ý nguyện duy nhất là xông thẳng vào đó nhưng bác Vinh và mọi người đã xúm lại lôi cô ra xa.
29 Minh Ngọc nước mắt tuôn rơi không ngừng, nước mắt ấy chứa đựng nỗi uất ức, chứa đựng đau khổ, cứ thế mà lăn dài trên gò má xanh xao của cô.
Thành Hy thấy Minh Ngọc đau buồn đén thế này rồi còn bị anh trai mình mắng thì thấy đã có lỗi lại chồng thêm lỗi, cậu đến trước mặt cô an ủi:
“Em đừng có như thế, đừng để ý đến lời anh trai của anh nói, anh ý chắc hôm nay đã gặp chuyện gì đó nên mới thế, em đừng để bụng, chuyện an táng cho bà em cứ yên tâm, anh sẽ lo liệu ổn thỏa cho em, em chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được” rồi bước ra ngoài thực hiện những gì cậu nói.