41 Trong tích tắt, một thiếu nữ xinh đẹp đã đứng ngay nơi luồng sáng phát ra… Hắn thôi kéo tay Kỳ Vy … - Cô là… - Hắn tròn mắt, cả Kỳ Vy cũng vậy. Bước ra chẳng ai khác là Băng Châu.
42 “ Chẳng phải Băng Châu nói An Phong rất lo lắng ình sao ? Nhưng chàng đâu ?” Kỳ Vy cảm thấy vô cùng khó hiểu, cứ nghĩ Băng Châu sẽ đưa nó đến chỗ An Phong.
43 8h sáng tại bệnh viện… Tuyết Ni dường như đã hồi phục hoàn toàn, hôm nay là ngày nó xuất viện. Bà Dương thì đã trở về Thượng Hải giải quyết chuyện làm ăn bị trục trặc.
44 Kỳ Vy đang giúp mẹ rửa rau ở dưới bếp, còn An Phong thì lúc nào cũng theo sát nàng ta không rời, điều này khiến Kỳ Vy có chút không thoải mái, đôi chân mày của nó đôi khi cứ châu lại quay sang nhìn chàng ta như muốn nói “ Đâu cần phải canh giữ mình như tù nhân như vậy chứ?”, còn chàng ta chăng mấy đê ý nét mặt của Kỳ Vy cho lắm, An Phong hình như đang dõi mắt nhìn đâu đó trong căn nhà, chỉ đôi lúc mới quay sang nhìn Kỳ Vy.
45 Kỳ Vy bước đi trên phố, nó đã thuyết phục thành công An Phong, nó có thể tự do chạy nhảy tung tăng mà không cảm thấy khó chịu nữa, vì An Phong không còn trong chừng nó nữa.
46 Vô Thần vội bế xốc Kỳ Vy lên nhưng chợt từ đâu một luồng sức mạnh khủng khiếp đã nhắm thẳng vào lưng hắn khiến hắn giuộc tay khỏi Kỳ Vy, nàng ta ngã phịch xuống đất, không một phản ứng, dường như Kỳ Vy chẳng còn ý thức gì được nữa, nàng đã chìm trong mê man.
47 Cả hai bắt đầu tan biến dần khỏi khu phố… Kỳ Vy chợt mở mắt ra, kinh ngạc vì hiện giờ nó đang ở trong phòng của nó, An Phong vẫn ôm lấy nó, chợt chàng buông tay ra và đứng dậy.
48 Trong căn phòng bé nhỏ của Kỳ Vy, cánh cửa sổ vẫn mở toanh, từng luồng gió xong thẳng vào căn phòng, từng tia nắng dịu xiêng qua tán lá cây gần đó chạm xuống khung cửa sổ trắng.
49 “ Mau! Mau đến đây…”Tiếng gọi vọng ra từ bóng đêm vang lên trong tai Kỳ Vy, vang dội như bắt nguồn từ địa ngụcKỳ Vy vẫn đang nằm ngủ trên giường…“ Đến đây giải cứu cho bạn của ngươi, hãy mau đến đây! Nếu như ngươi không muốn cô ta mãi mãi biến mất ““ Dương Tuyết Ni! Cô sắp chết đến nơi rồi! Hãy cầu nguyện rằng bạn của cô sẽ đến đây…” Tiếng nói đáng sợ ấy bắt đầu cười to, một nụ cười đáng sợ.
50 Tuyết Ni trong phút chốc mở mắt ra. Nó nhận thấy mình đang nằm dưới một gốc cây, ánh nắng ban mai đang hất vào mặt nó chói chang. Nó chớp chớp mắt rồi lấy tay che đi ánh nắng.
51 Cảm nhận chuyện không lành, Băng Châu vội quay lại Hạ Giới và biết tin Kỳ Vy đã bị Vô Thần bắt mất, nàng ta vô cùng tức giận không kém gì An Phong. “ Ta chỉ còn cách…” An Phong đang ngồi trên chiếc giường mà Kỳ Vy vẫn ngủ ngày nào, chợt bật dậy, kế đó là nàng Băng Châu đang chau mày ủ dột.
52 Như kế hoạch đã định. An Phong cùng Băng Châu trở lại Thiên Giới. Chính tay An Phong là người sẽ chạm lấy băng châu và mang đi giải cứu Kỳ Vy. Chàng hiểu rõ băng châu hơn ai hết, chỉ có mình chàng mới có thể chạm được băng châu, huống chi Hỏa Thần mang tính chất trái ngược với băng châu, một là lửa, một lại là băng, hoàn toàn không thể hòa hợp.
53 An Phong vội thả mình vào cơn gió đi theo nàng, chàng không biết cơn gió này sẽ mang nàng đến đâu, chàng vẫn sẽ theo đến đó. Chợt nhận ra khung cảnh quen thuộc, nơi mà Thiên Đế vẫn hay ngồi, xung quanh là những cây cột trắng muốt.
54 Băng Châu và Thủy Linh đã mang thân xác của Kỳ Vy trở về bên gia đình, điều tất nhiên là gia đình họ Hạ vô cùng đau đớn trước sự ra đi này của Kỳ Vy. Họ chợt phát hiện ra lá thư cuối cùng mà Kỳ Vy đã viết trước hôm mà Kỳ Vy dự định rời khỏi Hạ Giới, nó lập lại câu chuyện như cố gắng để mọi người hiểu điều nó nói là thật.
55 25 năm sau… Nguyệt Nhi, một cô gái xinh đẹp, một tiểu thư danh giá nhưng lại đội lớp của một cô gái bình dân và đang bị thất nghiệp. Đúng vậy! Thất nghiệp.