Giang Thiếu Bảo bay lên, một cước hung hăng đá vào bụng dưới Sở Phong, Sở Phong trên mặt một trận co quắp, ngã lăn mình trên mặt đất. Giang Thiếu Bảo gào thét tả một cước, hữu một cước đá vào trên người Sở Phong, đá xong lại giẫm , giẫm hết lại đá, đá cho Sở Phong lăn lộn trên mặt đất.
-Hừ! Ta xem ngươi còn tỏ vẻ cái gì? Cũng phải dưới chân bản thiếu gia bò như một con chó thôi!
Mọi người vây xem có chút không đành lòng, che khuôn mặt cúi đầu.
Chợt có người hô:
-Thiếu bảo chủ, ngài hà tất phải tức giận, hắn chẳng qua là một vô danh tiểu tử, Thiếu bảo chủ hà tất cùng hắn chấp nhặt?
Mở miệng nguyên lai là Lưu chưởng quỹ của Vọng Giang Lâu, hắn không biết lúc nào chen vào đoàn người trước mặt, mà thằng bé thì tại bên người hắn lau nước mắt.
Giang Thiếu Bảo ánh mắt lóe lên, còn chưa chờ hắn nói, nhị ác đã một tả một hữu vọt tới trước người Lưu chưởng quỹ, nhìn chằm chằm, mắt lộ ra hung quang!
Lưu chưởng quỹ nhất thời không dám lên tiếng.
Giang Thiếu Bảo lại là chân đá thêm một chầu, thằng bé kéo ống tay áo Lưu chưởng quỹ một cái, hai mắt đỏ bừng thẳng nhìn Sở Phong.
Lưu chưởng quỹ khẽ cắn môi, lại nói:
-Thiếu bảo chủ, tiểu tử này nói cho cùng là khách của tiểu điếm, nếu như Thiếu bảo chủ đồng ý giơ cao đánh khẽ, vậy một khoản tiền nợ của Thiếu bảo chủ liền xóa bỏ...
-Phi! Lưu chưởng quỹ, ngươi nghĩ rằng Chấn Giang Bảo ta trả không nổi chút tiền kia sao!
-Tiểu nhân không dám, chỉ là...
-Ít nói nhảm, nói nữa ta đem Vọng Giang Lâu của ngươi thiêu trụi!
Lưu chưởng quỹ không còn dám mở miệng nữa.
Giang Thiếu Bảo một tay nắm lên Sở Phong, "Bốp!" Một bạt tai lên trên mặt trái Sở Phong, nói:
-Cái tát này là giáo huấn ngươi, ngày hôm qua dám nói năng lỗ mãng với bản thiếu gia!
Sở Phong bị hắn đánh cho vẹo cả đầu, vừa vặn thấy được một đôi mắt sáng như thu thủy, đang nhìn bản thân không chớp mắt.
Là nàng? Sở Phong chợt một trận đau lòng! Vì sao? Nàng vì sao mắt mở trừng trừng nhìn mình mặc cho người khác lăng nhục? Bản thân tối hôm qua hầu như ngay cả mệnh cũng không muốn đi cứu nàng, nàng lại từ trên cao nhìn xuống, nhìn như không có việc gì. Sở Phong thất vọng, đau lòng, khổ sở. Hắn cũng không có thấy, tại bên người nàng, còn đứng một vị đích sư thái lạnh lùng.
"Bốp!" Giang Thiếu Bảo lại một tát tai trên mặt Sở Phong, hét lên:
-Một tát này là giáo huấn ngươi, có chút người mà mao đầu tiểu tử ngươi đắc tội không được!
Sở Phong căn bản là không có nghe được tiếng la hét của Giang Thiếu Bảo, hai mắt hắn có chút mờ mịt, sau đó cười tự giễu.
Giang Thiếu Bảo cho rằng hắn đang cười nhạo bản thân, giận không thể nén, hai mắt hung quang chợt lóe, giơ quạt xếp đâm thẳng yết hầu Sở Phong, muốn đưa hắn vào chỗ chết!mọi người đứng ngoài quan sát không khỏi "A" kinh hô lên tiếng, quay đầu đi không đành lòng nhìn thây.
"Đinh!"
Một cây đũa trúc từ trước cửa sổ trên Vọng Giang Lâu bắn ra, đem quạt xếp trong tay Giang Thiếu Bảo đánh bay trên mặt đất. Giang Thiếu Bảo cả cánh tay cũng đã tê rần, kinh sợ thối lui hai bước, tiếp đó một bóng người bạch y như tuyết phiêu nhiên rơi vào bên cạnh Sở Phong, chính là Ngụy Đích.
Giang Thiếu Bảo vốn định tức giận mắng, khi thấy rõ người bay xuống, lập tức lại nổi lên vẻ mặt tươi cười, còn cưỡng ép giả bộ nhã nhặn vái chào nói:
-Nguyên lai là tiên tử giá lâm, tiểu sinh có lễ.
Ngụy Đích thản nhiên nói:
-Thiếu bảo chủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
-Tiên tử có điều không biết, tên này không biết phân biệt, khinh người quá đáng. Đều không phải tiểu nhân cố tình nhục nhã hắn, thật sự là hắn...
Ngụy Đích lạnh lùng nói:
-Hắn tát ngươi hai cái, ngươi lại lấy tính mệnh của hắn, ai khinh người quá đáng!
Giang Thiếu Bảo kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì mà chống đỡ.
Hai tên Hàng Châu nhị ác vốn đang nhìn chằm chằm Lưu chưởng quỹ, nghe qua thì đã đoán được Giang Thiếu Bảo đối với nữ tử trước mắt này thèm nhỏ dãi ba thước. Hai người không biết Ngụy Đích có lai lịch gì, lại thấy nàng vừa lúc đưa lưng về phía bọn họ, vì vậy nhìn nhau, cố tình muốn lấy lòng chủ tử một chút, đột ngột đồng thời lao tới, một tả một hữu chụp lấy hai tay Ngụy Đích.
Ngụy Đích vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mắt cũng không có nháy mắt một chút, tấn công về phía Hàng Châu nhị ác đang hướng nàng lao tới, đánh cho bay ngang mấy trượng, nặng nề ngã trên mặt đất, không biết sống chết!
Không có người thấy Ngụy Đích là xuất thủ thế nào, chỉ là cảm thấy hai ống tay áo của nàng hình như khẽ phấy một chút, Ngụy Đích vẫn là lạnh lùng nhìn Giang Thiếu Bảo.
Giang Thiếu Bảo ngẩn ra, lập tức chửi ầm lên:
-Hỗn xược! Dám đối với tiên tử vô lễ, quả thực chết tiệt! Chết tiệt! Tiên tử, gia nô quản giáo không nghiêm, tiên tử đừng trách móc!
Ngụy Đích thản nhiên nói:
-Chỉ sợ là đã quen tay quen chân, không chờ Thiếu bảo chủ mở miệng thì đã vội xuất thủ.
Giang Thiếu Bảo miễn cưỡng cười cười nói:
-Tiên tử thật biết nói chơi, Nếu tiên tử mở miệng cầu tình, tiểu sinh sao dám không từ? Tuy nhiên tiểu tử này trước mặt mọi người làm nhục tiểu sinh, vô luận như thế nào cũng phải hướng tiểu sinh dập đầu nhận sai, bằng không Chấn Giang Bảo ta há còn mặt mũi! Tiên tử nói đúng hay không?
Ngụy Đích hai mắt đột nhiên hiện lên hai đạo hàn quang, bắn thẳng đến Giang Thiếu Bảo, lạnh lùng nói:
-Thiếu bảo chủ nếu như cho rằng Chấn Giang Bảo có thể chống đỡ được Tích Thủy Kiếm của ta, xin mời!
Giang Thiếu Bảo trong lòng cả kinh, không ngờ nàng đột nhiên giở mặt, hắn đương nhiên hiểu rõ thanh danh Trích Tiên Tử, cho dù trút hết toàn lực của Chấn Giang Bảo, cũng không nhất định có thể ngăn trở mũi kiếm của Tích Thủy Kiếm. Xem ra nàng đúng là xác định vững chắc che chở tiểu tử này.
Giang Thiếu Bảo miễn cưỡng cười, nói:
-Tiên tử nói quá lời, Chấn Giang Bảo ta cũng không phải khinh người quá đáng, nếu tiên tử nói như vậy, tiểu sinh để lại cho tiểu tử này một con đường sống. Tuy nhiên tiên tử có thể hay không quá bộ tới tệ phủ một chuyến, làm cho tiểu sinh làm tròn bổn phận địa chủ.
Hắn là nghĩ như vậy, nếu ta thả tiểu tử này một con đường, ngươi dù sao vẫn nên cho ta chút mặt mũi, đến Chấn Giang Bảo một chuyến chứ.
Ai ngờ Ngụy Đích lạnh lùng nói:
-Không cần, mời!
Ngữ khí kia quả thực là đang đuổi hắn đi.
Giang Thiếu Bảo cố nén tức giận, còn vái chào nói:
-Tiểu sinh cáo từ, như tiên tử thấy được tiểu sinh hữu dụng, tiểu sinh nhất định cống hiến sức lực.
Nói xong xoay người muốn đi.
-Đứng lại!
Sở Phong mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng từng lời rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
-Ba ngày sau, ta nhất định tự mình đến Chấn Giang Bảo đăng môn bái phỏng!
Giang Thiếu Bảo không ngờ Sở Phong lại còn dám tìm tới cửa, giận dữ cười trở lại:
-Ha ha ha ha, bất cứ lúc nào, cung kính xin chờ!
Nói xong liền đi, cũng lười quản Hàng Châu nhị sợ chết sống.
Sở Phong xoay người bước đi, cũng không liếc mắt nhìn Ngụy Đích.
-Chờ một chút!
Ngụy Đích gọi hắn lại, cúi người nhặt lên một quả hạt châu, đưa cho hắn nói:
-Đây là hạt châu ngươi mới vừa rồi làm rơi.
Hạt châu này to gần bằng ngón cái, toàn thân đen thui, quả thật đen như vực sâu không thấy đáy, nằm trong bàn tay tuyết trắng của Ngụy Đích, càng hình thành sự đối lập rõ nét.
Sở Phong đưa tay thu hồi hạt châu, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, xoay người kéo thân thể đầy vết thương, khập khiễng ly khai, từ đầu đến cuối chưa nói một lời.
Ngụy Đích nhìn thân ảnh hắn, tâm trạng không hiểu một trận đau đớn.
Lúc này, sư phụ nàng Lãnh Nguyệt xuất hiện tại bên cạnh, Ngụy Đích cắn môi, nhỏ giọng nói:
-Sư phụ, ngươi vì sao không cho ta cứu hắn?
Ngữ khí mang theo thương cảm.
Lãnh Nguyệt không có lên tiếng, xoay người bước đi, Ngụy Đích chỉ có đi theo.
. . .
Khi miếng hạt châu đen thui kia xuất hiện là lúc chí ít kinh động ba vị tuyệt thế cao nhân. Một vị là ngồi xếp bằng tại trước tháp lâm ở Thiếu Lâm tự- Từ Hàng Sư Tôn, một vị là ngồi xếp bằng tại Hoàng Long động núi Võ Đang- Hạc Tùng Chân Nhân, một vị là ngồi xếp bằng tại trước phần mộ tổ tại hậu sơn Nga Mi- Tĩnh Diệt Sư Thái. Ba người đồng thời mở hai mắt, từ trong thiền định giật mình tỉnh giấc, nhìn lên trời cao, thở dài nói: