101 Ngụy Tử Huyên nhận phạt hai lần, ai nấy biết phận không dám khiêu khích Lâm Lan nữa, không khí chỗ ngồi náo nhiệt lại, tiệc tan về sau, trò hay mới chính thức bắt đầu diễn.
102 Sáng hôm sau, Lâm Lan tỉnh lại, Lý Minh Doãn đã không ở trong phòng, nàng khẽ nhăn mày suy nghĩ một chút, đêm qua hình như là nàng dựa vào đầu gường nhắm mắt chút chút thôi mà, sao lại nằm ngủ ngon lành trên giường thế này? Chẳng lẽ là Minh Doãn ôm nàng đặt cẩn thận lên giường? Lâm Lan ảo não vò đầu tóc… Lâm Lan ngươi chính là heo heo heo mà, ngủ như chết vậy, bị khiêng đi ném xuống sông chết đuối cũng không biết.
103 Hàn Thu Nguyệt nói để cho Lưu di nương chọn trước, Minh Châu vùng vằng đứng lên: “Ta không cần. ” sau đó bực tức rời đi. Sắc mặt Hàn Thu Nguyệt tối sầm, Lưu di nương bất an nói: “Cũng là nô tỳ không tốt, nên để cho biểu tiểu thư chọn trước.
104 Lý Minh Doãn mang theo cảm giác say rượu trở về Lạc Hà trai, đám người Bạch Huệ giật mình nói: “Nhị thiếu gia, ngài vừa uống rượu?”Lý Minh Doãn say, đi lại không vững, tâm tình lại khá tốt, cười nói: “Không có gì đáng ngại, chút xã giao.
105 Lý Minh Doãn trở về không lập tức vào mà đứng ngoài sân gọi Cẩm Tú cùng Ngân Liễu ra hỏi. Ngân Liễu không biết nói gì hơn, chỉ có thể nói tình hình không tốt.
106 Ngân Liễu phát hiện hôm nay nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân có cái gì đó rất khác lạ. Ánh mắt nhị thiếu gia nhìn nhị thiếu phu nhân ôn nhu như muốn chảy thành nước, không ngừng gắp thức ăn cho nhị thiếu phu nhân, mà nhị thiếu phu nhân chỉ cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhị thiếu gia, sau đó mặt đỏ lên, lại cúi gằm mặt xuống.
107 Lý Kính Hiền biết Hàn thị tham tiền, về phương diện xử lý tiền bạc không thể như Diệp Tâm Vi xuất thân con nhà thương nhân, đối với tiền bạc rất chi li, có thể nói là keo kiệt.
108 Lý Minh Doãn đi thư phòng không bao lâu đã trở lại, môi mím chặt, thần sắc lạnh lùng. Lâm Lan khẩn trương nghênh đón, hỏi: “Cha chàng nói như thế nào?”Lý Minh Doãn ngưng trọng thở dài một hơi, kéo vạt áo ngồi xuống.
109 Đương triều có lệ, cứ năm ngày thì quan viên được nghỉ một ngày. Nếu gặp việc gấp còn có ngày phép, một năm không nghỉ quá sáu mươi ngày phép. Ngoài ra còn nghỉ kết hôn, nghỉ chịu tang… tương đối có nhân tính.
110 “Xem ra kinh thành thịnh học y, nhiều thầy thuốc nên kẻ hành y bé nhỏ như nàng không có việc gì làm, Lâm Lan đi mỏi nhừ hai chân mà chỉ nhận được thêm hai mối làm ăn, ấm ức quay về quán trà tìm Lý Minh Doãn.
111 Đưa hai con ma men trở về xong xuôi, Lâm Lan ngồi trong xe ngựa đổi lại xiêm y mới về nhà. Cả đường Lý Minh Doãn trầm mặc. Lâm Lan không biết mình vừa phá hư kế hoạch của người khác, cũng không biết vì vậy mà người ta trầm mặc như đưa đám, lại cho rằng hắn thấy nàng uống rượu nhiều nên sinh ra suy nghĩ gì đó, nàng bực bội, cũng ra vẻ không để ý tới hắn, cái này làm cho hai người giống như đang hờn dỗi.
112 Bởi vì Lâm Lan đem toàn bộ sự chú ý đặt trên người lão thái thái, không chú ý tới Minh Châu ngồi một bên, bị một câu nói thẳng tưng của Minh Châu làm cho hoảng hốt, không biết Minh Doãn lấy cớ kia có thể che giấu được hay không.
113 Trời còn chưa sáng, Lý Minh Doãn nghe thấy tiếng đi tất sột soạt bên tai, mở mắt ra thấy Lâm Lan đã dậy. “Còn sớm mà, sao không ngủ thêm chút nữa?” Lý Minh Doãn dụi dụi mắt, ngồi dậy.
114 Lão thái thái nhàn nhạt liếc nhìn, nói: “Ngày thường xã giao uống vài chén nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, có điều chớ uống quá nhiều, người toàn mùi rượu là điều bất nhã, chúng ta là nữ nhân không thể so bì được với trượng phu, cô đã biết sai, bà nội cũng không truy cứu, sau này không thể tái phạm.
115 Tới giờ Tuất, tất cả thành viên Lý gia tụ họp đầy đủ ở Triêu Huy đường, dĩ nhiên trừ Lưu di nương, loại thiếp thất này không có tư cách tham gia. Bên cạnh lão già Lý Kính Hiền là hai người con trai và một nữ nhi thân phận mịt mờ, một nhà bảy miệng, cộng thêm đại bá mẫu Du Thị cùng với Du Liên Du Thị mang tới, thêm đám nha hoàn mama, tất cả chen chúc trong Triêu Huy đường, mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau để làm vừa lòng lão thái thái, tiếng cười nói ầm ĩ, nhìn qua thì thấy đúng là một nhà hòa thuận yên vui.
116 Cái tư thế này rất mập mờ, hơn nữa làm cho người ta rất xấu hổ và giận dữ, nhìn qua, tựa như nàng lấy cường hãn, xu thế sói đói vồ mồi một văn nhân ôn nhu tuấn mỹ, chàng ta thì thảm hại nằm phía dưới nàng.
117 Lý Minh Doãn ăn khuya xong đi rửa mặt rồi đổi một thân quần áo trắng như tuyết đi ra, mặt mày vui vẻ, nhìn qua rất có tinh thần, đôi mắt lộ ánh cười, tản ra cái nhìn mong đợi tha thiết, nhìn cái chén không Lâm Lan vừa bỏ xuống, nụ cười càng thêm đậm: “Ăn no rồi thì đi rửa mặt mũi thôi.
118 Lâm Lan đang nói chuyện với mụ phù thủy thì Minh Châu cùng Du Liên tới, còn tay nắm tay. Thân phận trong nhà này của Minh Châu vốn thấp kém, bị buộc phải phục tùng, hôm nay có người xấp xỉ tuổi mình, thân phận Du Liên so ra còn thấp hơn mình, Minh Châu rốt cục tìm được một tia thăng bằng, cộng thêm Du Liên nhất nhất nghe lời mình khiến cô ta vừa được thỏa mãn tâm tư vừa được dịp phát tác sự kiêu ngạo, mà Du Liên có thể được biểu tiểu thư làm bạn thì đã thụ sủng nhược kinh vô phần, nào có dám không làm theo lệnh, cho nên, hai người ăn nhịp với nhau, rất nhanh trở thành bạn tốt.
119 “Chỗ này khó chịu?”Lâm Lan thở gấp, thần sắc mê ly nhìn hắn: “Ta… ta… không biết…”Lý Minh Doãn cười khẽ, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của nàng, cúi đầu dụ dỗ: “Ta cũng rất khó chịu! Sẽ khá hơn bây giờ đây…”Miệng nói, tay hắn đã đưa tới giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng đưa tới hoa tâm, chậm rãi dò xét độ ẩm bên trong nàng.
120 Sáng hôm sau, Lâm Lan tỉnh lại, theo thói quen muốn vươn vai vặn hông cho đỡ mỏi, phát hiện cánh tay đau nhức, vòng eo bủn rủn, hai chân vô lực, mà cái nơi kia thì rát đau, không khỏi hít một ngụm lãnh khí, bi ai nghĩ: Đây là chính hậu quả của phóng túng quá độ.