Cố Chấp Ngọt Chương 33: Thiếu
Chương trước: Chương 32: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trà Đá.
“Chuyện thật ra chính là như vậy, cứu anh ta là bị động, còn chuyện trong quán ăn...”
Nam Từ nói đến đây, dừng một chút.
Hoắc Lâm nhìn cô nói chuyện, một mực trầm mặc không lên tiếng, lúc này thấy cô dừng lại, cũng không muốn nghe nữa, ngược lại cầm lấy cổ tay đang sưng của cô, khẽ hôn một cái.
“Còn đau không?”
Nam Từ cảm thấy lúc này anh đã bớt nguy hiểm, cho nên nhỏ nhẹ gật đầu, nói: “Một chút.”
“Xin lỗi em, hôm nay tôi không khống chế được cảm xúc.”
“...”
“Nhưng tôi không dám hứa chắc, lần sau nếu như thấy em có những cử chỉ thân mật với người đàn ông khác, thì không biết tôi sẽ như thế nào nữa.”
Nam Từ rất bất đắc dĩ, cô cũng đã giải thích rõ ràng rồi, anh còn nghĩ cô có ý gì với Tần Dư chứ?
“Vì vậy,”
Hoắc Lâm lại trịnh trọng hôn lên cổ tay đang sưng của cô một cái nữa.
“Để không khiến tôi nổi điên nữa, thì sau này em nên cách xa những người đàn ông khác một chút.”
Không phải nhắc nhở, mà là khẳng định, hơn nữa còn mang theo tính uy hiếp.
Nam Từ cảm thấy đau đầu, cô hoàn toàn không muốn chủ động tiếp cận bất kỳ một người đàn ông nào, lấy đâu ra cách xa?
Chẳng lẽ anh muốn sau này cô cũng không được giao tiếp với người khác sao?
~Tối hôm đó, Hoắc Lâm đưa Nam Từ về nhà họ Nam, sau đó quay về công ty, trợ lý đã đợi ở công ty một hồi lâu, thấy anh tới thì lập tức giao tài liệu cho anh.
Trong tài liệu, lời giáo viên nói cũng không sai biệt lắm so với Nam Từ, trong thời gian học tập cũng không giao lưu nhiều, trừ ngày đầu tiên đến trường gặp Tần Dư, thì sau đó cũng không tiếp xúc nữa.
Chỉ là...
“Cô nhi?” Hoắc Lâm đọc tài liệu, “Chắc chứ?”
Trợ lý gật đầu: “Chắc chắn, tôi có gọi điện thoại đến cô nhi viện lúc trước hắn ở, hắn đúng là cô nhi.”
Hoắc Lâm có chút cong môi: “Như vậy nói cách khác, hắn không có ba nghiện cờ bạc gì hết?”
Trợ lý không rõ ràng lắm: “Ông chủ, ngài nói gì?”
Hoắc Lâm không trả lời anh ta, mà dừng một chút, còn nói: “Đi điều tra thử đám lưu manh làm náo loạn ở bên ngoài trường là ai, hỏi bọn họ tại sao muốn đánh hắn.”
Trợ lý gật gật đầu, tiếp tục chờ ông chủ nói tiếp, nhưng Hoắc Lâm lại không nói gì nữa.
Anh ta không nhịn được, hỏi: “Ông chủ, vậy người này, ngài có muốn tôi xử lý một chút không?”
Hoắc Lâm buồn cười nhìn anh ta: “Xử lý cái gì?”
“Kiểu như nghĩ cách đẩy hắn ra nước ngoài, hoặc là làm gì đó...”
“Không cần.” Hoắc Lâm nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tài liệu, “Loại người này tôi lười động thủ.”
Đáy lòng trợ lý tràn đầy oán trách, nhưng không dám nói ra.
Lúc này mới về nước chưa được bao lâu, đã phải lao tâm khổ trí đi điều tra tư liệu về nam sinh này, kết quả còn bị nói là không đáng nhắc tới?
Trợ lý bĩu môi, ông chủ nhìn trúng Nam nhị tiểu thư như vậy, sao lại không thèm để ý đến một nhân vật cản trở này chứ?
Quả nhiên, trợ lý còn chưa nghĩ xong, Hoắc Lâm giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói:
“Không cần xử lý hắn, nhưng cũng đừng để hắn tiếp tục học trong trường luyện thi, gọi giáo viên đuổi học hắn.”
Đáy lòng trợ lý cười trộm, quả nhiên!
Anh ta tranh thủ thời gian, trả lời: “Vâng!”
Sau khi trợ lý rời phòng, sắc mặt Hoắc Lâm dần dần trở nên nặng hơn.
Anh sở dĩ không nói trợ lý đi xử lý nam sinh kia, hoàn toàn bởi vì anh sợ mình ra tay, sẽ khiến Nam Từ có suy nghĩ không hay.
Hiện tại nam sinh kia đối với cô mà nói thì chẳng khác người đi đường là bao.
Chỉ khi nào anh ra tay, thì người kia vô tình trở thành người có dính líu với Nam Từ.
Con thỏ nhỏ trông thì bình thản lạnh lùng, nhưng xương bên trong lại cực kỳ lương thiện mềm mại.
Huống chi bây giờ cô còn e ngại anh, anh không thể khiến cô e sợ anh hơn nữa.
Nhưng cái sự bức rứt trong người anh không hề giảm.
Suy nghĩ một chút, anh lấy điện thoại ra gọi cho Chu Khởi.
“Đi tập.”
~Chỗ đó chính là câu lạc bộ quyền anh.
Hoắc Lâm cởi bỏ âu phục, trên người chỉ mặc áo thun ngắn tay màu đen, bên dưới mặc quần dài màu đen.
Anh tháo kính xuông, tóc tai gọn gàng ngày thường bây giờ có chút lộn xộn, vài sợi tóc rớt trước mắt, khiến anh trông cực kỳ hấp dẫn.
Chu Khởi tập luyện với anh hai tiếng đồng hồ, lúc này mệt mỏi dựa ra ghế.
Anh ta mở chai nước uống vài ngụm, rồi lướt mắt nhìn về phía Hoắc Lâm.
“Nhà họ Hoắc lại làm phiền cậu hả?”
Lời này vừa nói ra, anh ta đã cảm thấy không đúng lắm.
Hiện tại Hoắc Lâm đã không còn giống Hoắc Lâm trước kia, lúc trước người nhà họ Hoắc gây chuyện với anh, anh sẽ có chút không khống chế nổi cảm xúc. Lúc ấy chuyện anh thường làm chính là gọi đám anh em bọn họ đi chơi boxing.
Thế nhưng mấy năm gần đây, Hoắc Lâm càng lúc càng che giấu cảm xúc rất tốt, cũng ít khi rủ bọn họ đi phát tiết.
Cho nên lúc Chu Khởi nhận điên thoại của anh, còn có chút kinh ngạc.
Thấy sắc mặt Hoắc Lâm khá hơn một chút, Chu Khởi đưa anh một chai nước, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thần sắc Hoắc Lâm thản nhiên, tùy ý vặn nắp bình, nói: “Không có gì.”
Nói xong, anh ngẩng đầu uống hai ngụm nước.
Lúc này hai bên thái dương anh có chút mồ hôi, còn có mồ hôi chảy xuống cổ, lúc uống nước yết hầu lăn nhẹ.
Dáng vẻ Hoắc Lâm không có

Xem tiếp: Chương 34: Thiếu