21 Đêm nay không khí lạnh tăng cường tràn về, mưa to đổ xuống phạm vi lớn trên toàn quốc____Chỗ của Hồ Bất Quy, nghiêm khắc mà nói chính là đã mưa còn thêm tuyết.
22 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đội Quy Linh ra ngoài tác nghiệp trong mưa gió tầm tã, Tô Khinh thì đã quay lại guồng quay hằng ngày vốn có.
23 Trần Lâm vừa mở cửa đã thấy tên Sử Hồi Chương chó ghét mèo chê đứng đó, phía sau còn có một hàng blouse trắng của Utopia. Sử Hồi Chương phun điếu thuốc trong miệng ra, kẹp trên tay châm lên, ngoài cười trong không cười nói với hắn: “Căn cứ vừa chặn được một nguồn sóng điện mang tính thăm dò, rất có khả năng đối phương đã phát hiện ra vị trí của căn cứ, lũ chó chết đội Quy Linh tự nhiên lại thần thông quảng đại như vậy, chúng tôi đều thấy có chút kì quái.
24
Cùng một thời điểm, Hồ Bất Quy và Tô Khinh đều cứng ngắc cả người.
Bốn phía yên tĩnh đến hoảng hốt, Tô Khinh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang nhảy lên điên cuồng.
25 Trần Lâm không còn cố kị tình hình của Tô Khinh, hắn tựa như người đã nhẫn nhịn cả năm dài mới chờ được tới lúc quá niên, không kiêng nể gì mà hấp thu năng lượng mình cần, đến khi hắn hồi thần, Tô Khinh đã hoàn toàn không còn ý thức nằm bẹp dưới đất, không rõ sống chết ra sao.
26 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồ Đồ Đồ chớp đôi mắt to nhìn Tô Khinh rồi kéo kéo Trình Vị Chỉ: “Ông ơi, chú đáng ghét cũng sắp bị nhốt vào cái hộp nhỏ rồi sao?”
Triệu Nhất Phi theo tiếng động chạy lại bị một câu của cậu bạn nhỏ làm cho hoảng sợ, cô hoang mang rối loạn nhìn giáo sư Trình chân tay luống cuống, hít sâu một hơi, chậm rãi cúi xuống, cẩn thận thăm dò dưới mũi Tô Khinh, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Tốt… Tốt quá, anh ấy còn sống.
27 Tô Khinh cảm giác như mình đã mơ một giấc mơ dài. Trong giấc mơ ấy, hình như cậu biến thành một con chim, sau lưng cõng theo một đôi cánh run rẩy rụng lông, ở trong tổ chim treo ở lưng chừng vách núi.
28 Khi tiếng nổ mạnh vang lên, trong lòng Trần Lâm rất bình tĩnh___Hắn biết Tô Khinh ở trong đó, cũng biết bản thân rất thích người này. Vì thế hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý để tia đau đớn nhỏ bé này chảy qua đáy lòng.
29
Không có hô hấp, tim cũng ngừng đập.
Hồ Bất Quy nghe tiếng nhân viên cứu hộ nói bên tai mà tựa như đột nhiên không hiểu tiếng Trung Quốc. Ánh mắt anh chậm rãi di động tới khuôn mặt của Tô Khinh___Khi đó mình nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy chỉ là ho khan mà thôi, chỉ là ho khan thôi mà…
“Tôi tưởng là…”
Hồ Bất Quy chỉ nói ba chữ này rồi ngưng bặt, chính anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói cái gì, trăm ngàn lời muốn thốt ra nghẹn lại trong lồng ngực, rối như tơ vò, quẩn quanh không đi, cuối cùng hóa thành một ý niệm duy nhất____Tô Khinh…đã chết.
30 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu không phải mày đề nghị được rời đi cuối cùng, chỉ sợ tao cũng không nghi ngờ gì mày cả.
31
Tầm mắt Tô Khinh chỉ thấy một khoảng mơ hồ, cậu chớp mắt mấy cái mới có thể tập trung tiêu cự. Vừa nhấc mắt lên một cái đã thấy ngay cái mặt cười tơn hớn ngây ngô ngoác miệng tận mang tai của Hứa Như Sùng, Tô Khinh cảm thấy cơ mặt còn chưa nghe theo sự điều khiển của mình, vì thế tuy rằng kinh hãi nhưng trông mặt thì bình tĩnh lắm, cậu âm thầm nghĩ đây là miếu nào mà lại cúng tên ngốc này vậy?
Sau đó lại thấy Lục Thanh Bách khoa tay múa chân giơ hai ngón tay ra trước mặt mình: “Nói cho tôi coi, cậu có biết đây là số mấy không?”
Tô Khinh: “…”
Đậu xanh, còn có tên ngốc hơn, thời nay đến cái này cũng lưu hành mua một tặng một hả?
Cậu vẫn mệt mỏi muốn chết luôn đi, cứ như vừa mới bò lên đỉnh Himalaya ấy, đến một ngón tay cũng lười chẳng muốn cựa, hai mí mắt vừa mới mở ra lại bất giác dính lại với nhau.
32 Tô Khinh chui sang cấu kết với Đồ Đồ Đồ, dặn nó giữ bí mật kế hoạch, sau đó im lặng về lại phòng mình. Trong nhà xám, cậu đã học được cách kiên nhẫn chờ đợi và suy tính kĩ càng trước khi hành động.
33 Sáng hôm sau Tiết Tiểu Lộ vừa mở cửa đã thấy phòng bệnh trống rỗng không một bóng người. Tấm rèm cô quạnh bị gió lùa từ cánh cửa sổ đang mở thổi bay phần phật, chăn mền trải trên giường đã sớm lạnh ngắt.
34
Tô Khinh tiêu một trăm đồng tiền vào cửa hàng mua cho mình và Đồ Đồ Đồ hai bộ quần áo một lớn một nhỏ để thay. Đồ Đồ Đồ hỏi: “Chú đáng ghét, giờ chúng ta đi đâu làm gì?”
Tô Khinh nghe xong cách xưng hô này thì nhíu mày, sau khi giải thích đơn giản về nơi mình sắp đến liền ngồi xổm xuống nghiêm túc nói với Đồ Đồ Đồ: “Chú bảo này, thương lượng chút đi, về sau cháu coi như con trai chú, đổi tên thành Tô Đồ Đồ nhé.
35
Con người là động vật xã hội, điểm này rốt cuộc cũng hiển hiện ra trong thời khắc khốn quẫn hiện tại.
Nếu chỉ là không có tiền, Tô Khinh là một thanh niên chân tay lành lặn, cho dù có vào hầm than làm thợ mỏ cũng kiếm được cơm ăn, thế nhưng cậu còn không có cả chứng minh thư nữa.
36 Lưu Đại Khánh là một người nhiệt tình, cứ nhìn anh chỉ tình cờ gặp gỡ Tô Khinh mà cũng dám mời cậu vào nhà mình ở là thấy được ngay. Con người anh cũng thành thật, bản thân chưa bao giờ nói dối thì suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng người khác cũng không biết nói dối như mình.
37
Sau đó cậu chầm chậm trượt từ trên tường xuống, trước mắt tối đen, không biết gì nữa.
Trong mông lung, Tô Khinh thấy mình đứng lên lảo đảo bay theo chiều gió, không biết bản thân bị gió thổi tới nơi nào.
38 Đồ Đồ Đồ bỏ học một lần nữa trong niềm vui sướng tột cùng. Dù sao nó cũng mới chỉ học năm đầu cấp một, cũng chưa cần lo lắng quá. Tô Khinh rốt cuộc cũng không cúng nốt hai tờ ông Mao còn lại cho lão lừa đảo kia mà còn giở trò vô lại ăn cơm không trả tiền, lấy oán báo ơn dùng võ lực cứng rắn buộc lão dẫn bọn họ rời khỏi thành phố C.
39 Khi Quý Bằng Trình một tay cầm quải trượng, một tay kéo theo Đồ Đồ Đồ đẩy cửa bước vào thì sắc trời đã tối từ lâu. Tô Khinh quay lưng lại bọn họ, cả người mềm nhũn như không xương làm ổ trong sofa, cũng không bật đèn.
40
Cho dù có một ngàn con thảo nê mã cũng không rít gào ra được tâm tình khổ bức của Tô Khinh lúc này. Y nghĩ bụng: Đậu má, lão giời đùa bố hả!
Vì sao trước mặt y không phải là em gái chỉ phát truyền đơn cũng bị người khác nhìn ra sơ hở kia? Vì sao trước mặt y không phải nhóc đặc công chỉ cần lão đại ra lệnh một tiếng là lao đi như tên bắn? Vì sao trước mặt y không phải là tên kĩ thuật viên đeo quả kính đít chai Hứa Như Sùng?
Hồ Bất Quy nói dối xong thì hết chột dạ, đưa tay nâng ông chú giả mạo vẫn bị mình đè xuống đất dậy, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp mà quan sát kĩ đối phương, ánh mắt bắn ra tia X chẳng khác gì cái kính chiếu yêu.