21 Mục Nhạc nghe tiếng điện thoại cắt đứt truyền đến "Tích tích", trong nháy mắt ngây người, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại, lập tức gọi lại:
"Alo? A Dung, cháu làm sao vậy?"
Điện thoại vừa được kết nối, không đợi đối phương lên tiếng, anh gần như gấp không chờ nổi mở miệng dò hỏi.
22 "Anh Tiểu Nhạc. " Hai người giằng co, Diệp Dung bị lôi kéo rời khỏi Mục Nhạc rốt cuộc cũng phản ứng lại, một lần nữa thút tha thút thít nhỏ giọng nức nở, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Mục Nhạc, gương mặt đẫm nước mắt, "Anh Tiểu Nhạc, đừng không cần em.
23 Diệp Dung luôn luôn sợ lạnh, một phần là do thể chất, khi ngủ luôn vùi cả người vào trong ổ chăn, nhất là vào thu đông, mỗi tối đều phải ôm theo một túi nước ấm mới có thể an ổn mà ngủ.
24 Anh nâng mặt cô, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, làm cô không thể động đậy. Tay anh rất ấm, làm gương mặt vốn lạnh ngắt của cô do kinh hoảng vừa rồi từng chút nóng lên.
25 Thời điểm Diệp Dung tắm rửa xong, Mục Nhạc đã thay xong quần áo, đang chuẩn bị ra khỏi cửa. Anh vừa quay đầu lại, lập tức hơi sửng sốt —— Cô gái nhỏ hiển nhiên đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ổn thỏa, cô từ trong phòng đi ra vừa lúc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ánh mắt hai người chạm vào nhau, gương mặt cô thoắt cái đỏ bừng, đột nhiên lại cúi đầu nhìn chính mình.
26 Editor: Cẩm Hi
Diệp Dung trong nháy mắt dại ra, ngay sau đó phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu cự tuyệt: "Không cần đâu chú nhỏ, chú đi làm cũng rất bận, cháu ăn ở căng tin trường là được rồi.
27 Editor: Cẩm Hi
Diệp Dung trước nay đều rất ngoan ngoãn, an tĩnh, cho dù ngày đó có say rượu, cô bất quá cũng vẫn như cũ giống một con mèo nhỏ đang nức nở, thoạt nhìn càng thêm tội nghiệp.
28 Editor: Cẩm Hi
Nam sinh tuấn tú cao lớn một bên vác một theo cái túi vải buồm, trên vai còn lại vác một cái khác, hiển nhiên đều là đồ của nữ sinh, đi ở trong cửa hàng thoạt nhìn có chút buồn cười.
29 Editor: Cẩm Hi
Nhiệt độ không khí giống như theo những lời này giảm xuống thấp.
Diệp Dung không biết đến tột cùng mình đã nói sai cái gì, lại mẫn cảm mà cảm giác được người đàn ông ở đầu kia mới vừa rồi còn mang theo ý cười giờ phút này lại giống như đã hoàn toàn tiêu tán đi mất.
30 Editor: Cẩm Hi
"Bình An!" Thiếu niên đứng một bên rốt cuộc cũng mở miệng, nhẹ giọng trách cứ một câu, nhưng trong thanh âm rõ ràng không hề có nửa điểm tức giận, Diệp Dung theo theo tiếng nói trong nháy mắtquay đầu lại, bên tai thiếu niên thoát cái đỏ bừng, lại vẫn như cũ chỉ yên lặng nhìn vào đôi mắt cô, trước mắt đều là bộ dáng của cô gái nhỏ.
31 Editor: Cẩm Hi
Thời điểm Diệp Dung giúp Từ Ký giải xong đề đã là chạng vạng tối. Ánh chiều tà hoàng hôn chiếu rọi xuống, ánh lên người Mục Nhạc tạo ra một cái bóng thật dài.
32 Editor: Cẩm Hi
Anh hôn cô, đây là có ý gì? Là khích lệ, là trấn an, là khen ngợi, hay là. . . cái khác?
Diệp Dung không biết, cô chỉ cảm thấy hiện tại trong đầu mơ hồ hỗn hỗn độn độn thành một đoàn, quả thực đã không còn cách nào tự hỏi, rồi lại ngăn không được mà đi nhớ lại nụ hôn vừa rồi của Mục Nhạc —— ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, quý trọng như vậy.
33 Editor: Cẩm Hi
Mục Tiêu đứng tại chỗ, ngây người một hồi lâu, lúc này mới vội vội vàng vàng móc di động ra đi gọi điện thoại. Động tác của cậu quá vội, thoạt nhìn có chút hoảng loạn lo lắng —— cậu cũng không biết chính mình bị làm sao nữa, đột nhiên liền hoảng hốt đến lợi hại, mãi cho đến khi đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm ôn nhu mềm mại trước sau như một của Diệp Dung, lúc này cậu mới cảm thấy trái tim như được trở xuống chỗ cũ, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
34 Editor: Cẩm Hi
Hình ảnh kia ấm áp đến mức làm người xem không tự giác được mà trong lòng cũng mềm mại theo.
Nhưng Mục Tiêu lại theo bản năng nhíu mày —— cậu không thích hình ảnh như vậy, hình ảnh kia sẽ làm cho cậu bỗng nhiên có một loại.
35 Editor: Cẩm Hi
Cô gái nhỏ ngẩng mặt, chuyên chú nhìn chính mình, trên mặt ôn nhu tràn đầy ý cười, vừa ngoan ngoãn lại tự đáy lòng lòng biết ơn —— nhưng Mục Nhạc lại một chút cũng không hề cao hứng, không đứng dậy.
36 Editor: Cẩm Hi
Mục Tiêu quả nhiên không có nhắc lại chuyện của Thi Ngọc nữa —— cậu vẫn thường thường nhắn tin hoặc gọi điện thoại tới như cũ, nhưng không đề cập tới chuyện giữa cậu và Thi Ngọc, giống như ngày đó căn bản là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
37 Editor: Cẩm Hi
Mục Nhạc từ trước đến nay đều đối với chuyện xem mắt chỉ e tránh còn không kịp, lúc này bỗng nhiên không chút lảng tránh nào mà chính diện nói đến cái đề tài này, hơn nữa cư nhiên lại còn kỹ càng tỉ mỉ mà nói ra tiêu chuẩn của chính mình.
38 Editor: Cẩm Hi
Thời gian mười ngày này giống như chỉ là thoảng qua. Kỳ thật Diệp Dung có chút nghĩ không ra, mấy ngày này nghỉ Tết âm lịch ở nhà, đến tột cùng chính mình đã làm cái gì, giống như chỉ là nháy mắt, mặc kệ là năm mới hay kỳ nghỉ đông đều đã sắp kết thúc -- Tết Nguyên Tiêu mười năm tháng giêng, đã là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ; mà năm nay ăn tết sớm, ngày nghỉ cũng giảm đi, qua hai ngày nữa, là đã tới ngày khai giảng rồi.
39 Editor: Cẩm Hi
Phát pháo hoa đầu tiên ầm ầm tràn ra giữa bầu trời, tiếp đó là phát thứ hai, phát thứ ba. . . Diệp Dung lại giống như trong nháy mắt cái gì cũng đều không nhìn thấy —— Mục Nhạc vừa dứt lời, cô bỗng dưng mở to đôi mắt, quay đầu lại nhìn anh.
40 Editor: Cẩm Hi
Anh nói: "Cũng cùng bạn gái tới xem pháo hoa sao?" —— anh dùng một từ "Cũng".
Là ám chỉ cho cậu biết anh có bạn gái, hay là. . . ám chỉ, anh cùng Dung Dung ra đây hẹn hò?
Trước kia cậu chưa từng nghĩ tới chú nhỏ của cậu cùng với thanh mai trúc mã của cậu là cái loại quan hệ gì, nhưng hiện tại, giờ này khắc này, nhìn động tác nâng mặt cô lên của anh, lại còn đem cô áp vào trong lòng chính mình.