21 Editor: Nguyệt
“Xin lỗi, trưởng … A …” Chung Thịnh vừa định trả lời lại đột nhiên nghẹn họng. Bởi vì hiện tại anh không thể gọi Ariel là trưởng quan, cũng không thể gọi là Ariel.
22 Editor: Nguyệt
“Đến thử tay nghề của tôi xem. ” Chung Thịnh bưng khay trà từ phòng bếp đi ra.
Ariel lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng làm Chung Thịnh không hiểu sao thấy bất an trong lòng.
23 Editor: Nguyệt
Sau khi giải quyết chuyện xấu hổ vừa rồi, ba người lại bắt đầu hào hứng thảo luận về các phương tiện trường quân đội Đệ Nhất cung cấp cho họ.
24 Editor: Nguyệt
“Số sáu? Tại sao?” Hạng Phi giương mắt lên nhìn, số sáu là một huấn luyện viên phi thường cao lớn. Người này mày rậm mắt to, màu da ngăm đen, dọc từ mi tâm đến má có một vết sẹo dài, mặt không chút biểu tình đứng đó, khiến người ta có cảm giác người này thật hung dữ.
25 Editor: Nguyệt
Bởi vì mỗi huấn luyện viên chỉ phụ trách nhiều nhất năm mươi học viên, cho nên một vài học viên chọn muộn chỉ đành buông tha cho huấn luyện viên số chín nhìn có vẻ dễ bắt nạt, đi chọn những huấn luyện viên khác.
26 Editor: Nguyệt
Không hiểu sao, khi nhìn thấy nữ sinh đỏ bừng mặt, anh lại cảm thấy tức ngực khó chịu …
Ariel nhìn thoáng qua Chung Thịnh, phát hiện đối phương có một thoáng ngẩn người rồi bình thường trở lại.
27 Editor: Nguyệt
Đừng nhìn Từ Vệ Quốc trông có vẻ không đứng đắn, thật ra hắn cũng có bản lĩnh.
Trong buổi học đầu tiên, hắn trước hết giới thiệu cho các học viên cơ cấu tổ thức quân đội liên bang và các quân đoàn lớn được phân chia.
28 Editor: Nguyệt
Nữ giúp việc đến gõ cửa phòng, gọi hắn dậy ăn điểm tâm, mà Ariel cũng bị tiếng gọi này làm bừng tỉnh.
Trải qua ước chừng ba ngày để thích ứng, cuối cùng hắn xác định mình đã về lại năm mười tám tuổi, nhưng tình cảnh trong mộng chung quy hắn không thể quên được.
29 Editor: Nguyệt
“Báo cáo trưởng quan!” Một nam sinh lên tiếng.
“Nói!”
“Ý của trưởng quan có phải là chỉ cần chúng tôi đạt yêu cầu của anh, thì có thể không tham gia khóa huấn luyện kỹ thuật chiến đấu?”
“Đúng vậy, ý tôi là như thế.
30 Editor: Nguyệt
Ariel tự nhận mình vẫn khá quan tâm đến cấp dưới, cũng vì nguyên nhân này mà hắn khai quật được rất nhiều thủ hạ có năng lực, từ đó phái họ tới nơi cần họ nhất.
31 Editor: Nguyệt
Từ Vệ Quốc đã chờ ở đó. Ngoài hắn ra, các huấn luyện viên khác cũng đứng chờ học viên của mình.
Chung Thịnh và Ariel không phải người đến đầu tiên, nhưng lại là hai người tự giác xếp hàng đầu tiên.
32 Editor: Nguyệt
Từ Vệ Quốc vừa lòng gật đầu. Hắn biết, sở dĩ những người này chủ động xếp thành đội ngũ là vì còn bị ảnh hưởng của buổi trưa. Nói cách khác, chính bởi có Chung Thịnh và Ariel, nên họ mới bất tri bất giác hình thành tác phong quân đội.
33 Editor: Nguyệt
Có một nữ sinh vẻ mặt cao ngạo bĩu môi khinh thường, nhỏ giọng nói thầm: “Có khoa trương quá không, làm gì mà không sống nổi …”
Từ Vệ Quốc lạnh mặt, sải bước đi đến giữa đội ngũ, túm cổ áo nữ sinh kia kéo lên: “Tôi nhớ rõ sáng nay đã nói cho các người biết, lúc nói chuyện với tôi, đầu tiên phải nói ‘Báo cáo, trưởng quan!’, cô điếc hả? Hay đầu óc có vấn đề? Không hiểu được lời tôi nói?”
“Hay là …” Từ Vệ Quốc nhìn trên dưới nữ sinh này một lượt, ánh mắt trắng trợn đó làm nữ sinh kia đỏ ửng mặt.
34 Editor: Nguyệt
“Hửm?” Cuối cùng cũng chú ý tới lời nói và việc làm của mình khiến các học viên bị đả kích nặng, Từ Vệ Quốc không khỏi cười ha ha để che giấu mình đang chột dạ.
35 Editor: Nguyệt
Yên lặng nghiêng mặt đi, Chung Thịnh cảm thấy hình tượng cao lớn trong lòng mình đang có xu thế sụp đổ. Cho dù anh biết ngài Ariel mười tám tuổi và người đàn ông thành thục lý trí ấy khẳng định không giống nhau, nhưng khác biệt đến mức này thì thật không biết nói gì.
36 Editor: Nguyệt
Hiện tại nghĩ lại, cả ngày hôm nay không biết anh đã lộ ra bao nhiêu sơ hở. Bây giờ anh chỉ có thể cầu nguyện những sơ hở đó không bị người khác phát hiện.
37 Editor: Nguyệt
Bước vào phòng huấn luyện chuyên dụng của mình, Chung Thịnh bắt đầu điều khiển cơ giáp tiến hành một loạt huấn luyện.
Năm phút sau …
“Huấn luyện sơ cấp đã hoàn thành, bạn có muốn tiến hành huấn luyện cấp tiếp theo ngay không?”
“Tiếp tục.
38 Editor: Nguyệt
“Chết tiệt …” Không nhịn được văng tục một câu, Chung Thịnh quay phắt người tránh sau một thân cây lớn.
Hiện tại anh đã biết cái gì gọi là nhiệm vụ thăng cấp tinh nhuệ.
39 Editor: Nguyệt
Thân thể trầm nặng của cơ giáp đạp đất tạo ra tiếng vang ầm ầm, vì để đảm bảo lực va chạm, Chung Thịnh không nhẹ tay nhẹ chân như khi lẻn vào vừa rồi.
40 Editor: Nguyệt
Cùng lắm, Chung Thịnh sẽ cho hắn một kiểu chết không quá khủng bố. Ừm, đánh thành thịt vụn cái gì, quả cũng có hơi khẩu vị nặng …
Giải quyết xong hai chiếc cơ giáp thủ vệ, nhiệm vụ này đã hoàn thành hơn phân nửa.