41 Giấy ly hôn, đương nhiên không thể là giả được!Phía trên chính xác là hình của cô!"Bà nội. . . "Phía trên đỉnh đầu treo đèn, ngọn đèn sáng rực rỡ, chiếu vào con ngươi của Hàn Tử Tây có thể nhìn thấy ánh mắt cô bây giờ lóe lên tia sáng, cô đưa tay cầm giấy ly hôn lên: "Thứ cho con ngu dốt, kính xin bà nội chỉ rõ những chỗ mà con đã làm sai!"Sở lão phu nhân năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, mái tóc so với hai tháng trước khi rời khỏi nhà trắng thêm không ít, khuôn mặt dường như cũng già đi một chút.
42 Hàn Tử Tây tiện tay chỉ về một hướng, âm lượng tuy nhỏ, nhưng giọng nói lại tràn đầy khí phách: “Cháu muốn anh ấy! Ở Sở gia bất luận cái gì, cháu đều không muốn, cháu chỉ muốn anh ấy!”Nhìn thấy ngón tay như ngọc của cô thiếu chút nữa đã chạm phải cánh mũi của hắn, con ngươi Sở Trạm Đông đen lại, thoáng chốc ánh lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng có thể ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, khóe miệng tại nơi hai người kia không nhìn thấy, đúng là hơi cong lên.
43 Sau một hồi suy nghĩ, Hàn Tử Tây liền làm một việc làm khiến mọi người kinh ngạc. "Bà nội. . . " Cô nói: "Bà có đáp ứng yêu cầu của con không?""Tiểu Tây!" Giọng điệu Chung Huyên tràn đầy bất đắc dĩ: "Bà nội biết con sẽ trách bà, thế nhưng.
44 "Bởi vì không bỏ được. . . "Hàn Tử Tây thành công hấp dẫn ánh mắt của hắn, cô chớp cũng không chớp mắt nhìn hai con ngươi của hắn ẩn chứa sự thâm thúy, lại mang theo một tia cô xem cũng thể hiểu được, môi anh đào tiếp tục mấp máy: "Gần đây thiếu gia đối với tôi thật sự là quá tốt, không chỉ tặng cho tôi bảo ngọc, lại còn muốn ở tại buổi chúc mừng long trọng tròn một trăm năm thành lập công ty giới thiệu thân phận của tôi cho tất cả mọi người, vì vậy thật sự là tôi không bỏ được!"".
45 "Như thế nào, chẳng lẽ cô sợ hãi tôi sẽ hối hận?"Sở Trạm Đông vừa nói vừa tiến tới gần môi cô, bất cứ lúc nào cũng có thể dán lại cùng một chỗ: "Vậy hãy để cho tôi nhìn thấy thành ý của cô đi!"Giọng nói của hắn mang theo sự đùa cợt, ánh mắt tràn đầy vẻ nghiền ngẫm, lại toát lên vẻ bất cần đời của một hoa hoa công tử.
46 Là một bộ váy đuôi xòe ngang ngực màu đỏ thẫm!!!Hàn Tử Tây đột nhiên có dự cảm xấu, nháy mắt liên tục, khi thấy môi mỏng của hắn khẽ mở, chứng minh giác quan thứ sáu của cô quả thật rất chuẩn!"Mặc vào thử xem!"Mặc cái này vào không giống như vội về chịu tang, mà là giống như cô dâu ngày cưới đi!Hàn Tử Tây từ chối nhã nhặn: "Hôm nay có nhiều chuyện , ý tốt của thiếu gia tôi xin nhận, nhưng tôi.
47 Lãnh Dạ cùng Sở Trạm Đông là hai người tính tình hoàn toàn bất đồng. Lãnh Dạ lạnh lùng, Sở Trạm Đông lại là người hướng ngoại, nhưng là trong chuyện này bọn họ cũng đang đeo caravat như nhau, nên phi thường nhất trí với nhau.
48 Lão phu nhân nói ra lời này vô cùng bình thản, nhưng trong đó lại chứa uy hiếp, Sở Trạm Đông nghe được rất rõ ràng và tường tận. Là một lão bà năm mươi mấy tuổi sao?"Bà nội, con có thể cũng hỏi người một chuyện không?"Chung Huyên không nghĩ tới, bà đã nói đến mức này , cháu nội lại vẫn một mực nhàn nhã.
49 Lời nói của Sở Trạm Đông vừa thốt ra, dưới đài liền ồ lên!Nam thần độc thân có giá trị như viên kim cương to nhất của B Thị lại là hoa đã có chủ?Mà câu nói kế tiếp của Sở Trạm Đông cũng thành công khiến cho tấm lòng của tất cả những vị tiểu thư ở đây trong nháy mắt đều vỡ thành một đống cặn bã!“Hôm nay tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một người, người này cũng rất quen thuộc, chẳng qua hôm nay sẽ xuất hiện với một thân phận mới không giống trong quá khứ…”Hắn còn chưa nói xong, thì từ phía sau đài liền xuất hiện một người đang chạy lên!Sự xuất hiện của Cố Tử Mạch làm cho cằm của tất cả mọi người thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.
50 Dường như cuộc sống đã khôi phục bình tĩnh, đối với Hàn Tử Tây mà nói, quả thật là như vậy!Gần đây không biết Sở Trạm Đông bị cái gì mà không còn cố làm ra tiết mục trình diễn một người nam nhân tốt, cũng không nghĩ các biện pháp khác để hành hạ cô, ở công ty cũng chỉ để cho cô giải quyết công việc, mà những việc cô làm đều thuộc trách nhiệm của cô.
51 "Nhất định là anh muốn gây bất lợi cho tôi sao?"Âu Dương Lâm tỏ vẻ xấu hổ: "Hàn tiểu thư, tôi biết rõ hành động của tôi không phải là vài câu xin lỗi là có thể làm cho cô phai mờ hết những tổn thương.
52 "Hàn tiểu thư có phải là không tin tưởng lí do thoái thác của tôi?" Âu Dương Lâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cô có tin hay không?Hàn Tử Tây cũng tự hỏi chính mình!Dù sao cũng có nhân chứng là Âu Dương Lâm, vật chứng đã có cái video kia, có thể nói là nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cô còn không tin cái gì!Không biết vì cái gì, chính là cô.
53 Trên ban công, truyền đến một tiếng kêu quen thuộc làm cho đều chú ý!Kể cả Cơ Ngô Lê và Sở Trạm Đông!Thời điểm bọn họ đến, đã có rất nhiều người vây quanh, Úc Hoan Nhan ôm chân, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc.
54 Sau khi bước vào, ánh mắt của Cơ Ngô Lê giống như tia laze quét một vòng khắp phòng, nhưng trong ngoại trừ hắn ra cũng không có bất kỳ ai khác. Cái bàn, ghế sô pha, giường.
55 Trở lại Sở gia, nhìn người ở trước cửa dường như là đang đợi mình chính là Hàn Tử Tây, Sở Trạm Đông mím môi nở nụ cười: "Chào vợ thân ái yêu quý của tôi, rốt cuộc là bà nội nghĩ đến tôi, hay là cô nghĩ đến tôi vậy?"Khi nhận được điện thoại của cô, trong phút chốc Sở Trạm Đông có cảm giác mình đối với Hàn Tử Tây còn chưa hiểu hết được!Xem ra cô ta đã biết mình đã phát hiện ra cô ta, không những nhanh chóng rời đi, còn gọi điện thoại nói ra hành tung của mình!Người đàn bà này thật đúng là lớn gan!Bất quá như vậy mới thì trò chơi này mới càng ngày càng vui, không phải sao?"Có khác nhau sao?" Hàn Tử Tây thay hắn cởi âu phục xuống: "Nếu như tôi nói là tôi, anh sẽ ngay lập tức xoay người đi!""A, nghe lời này tôi lại cảm thấy vị chua!" Sở Trạm Đông ôm cô vào lòng: "Như thế nào, cô đang trách tôi gần đây không trở về, lạnh nhạt với cô, nên cô cảm thấy ủy khuất?""Tôi nào dám!" Hàn Tử Tây không để lại dấu vết, từ trong ngực hắn nhanh chóng lui ra ngoài, cách hắn không xa không gần và nói: "Thiếu gia trăm công nghìn việc, tôi sao có thể không biết được.
56 Cô nhi viện Thái Dương, là cô nhi viện ở thành phố B, căn bản cũng không nổi danh so với những nơi thường xuyên được lên TV. Cho dù báo chí có đưa tin về cô nhi viện, thì số người không biết nó tồn tại cũng không phải số ít.
57 "Xin chào Mặc thiếu, ngài vẫn tốt chứ?"So với Mặc Thiên Kình đang nổi giận lôi đình thì Hàn Tử Tây lại vô cùng lạnh nhạt, gật đầu chào hỏi hắn. "Tốt, ta tốt không được.
58 Mặc Thiên Kình nói đúng, bọn họ đều là kẻ điên, nhất là cô!Có thể nói thế nào đây, nếu không để cho hắn cao hứng, thì cháu trai của cô sẽ gặp phải nguy hiểm!Hiện tại có phải hắn rất hài lòng hay không?Nhìn về phía cửa sổ phía bên trên, Hàn Tử Tây thở ra một hơi.
59 Địa phương nhiều muỗi như vậy, chẳng lẽ chú này thích bị ngược đãi?Trong lòng Bất Hối mắt trợn trắng, nhưng ngoài mặt lại nói: "Mấy chú này nhìn rất cao lớn!"Trả lời không rõ ràng, không nói thích cũng không nói không thích.
60 "Đứng lên, đứng lên. . "Âm thanh roi da rút ra trong không khí thật làm người ta rợn tóc gáy. Nếu là đánh lên trên người thì. . . Bất Hối biết rõ sự thật là nếu không đứng lên, một giây sau chính bản thân mình sẽ gặp nạn nhưng là.