21 Editor: May
"Bốp!"
Tiếng vang giòn trong dự liệu.
Mặt bị lực quán tính kéo nghiêng sang một bên, màu đỏ lan tràn ra dưới ánh đèn, trên gương mặt tuấn mỹ đã nổi lên năm dấu ngón tay.
22 Editor: May
Thẩm Chanh nheo mắt.
Đám người đang hỗn loạn.
Không chạy?
Vậy thì ngu hết thuốc chữa rồi!
Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Thi Vực, bóng dáng nhỏ xinh nhanh chóng lóe lên, hòa làm một thể với bóng đêm vô hạn.
23 Editor: May
"Con ma bài bạc, chuyện của con, cha tốt nhất quản ít đi!"
Trong mắt Thẩm Chanh lóe ánh sáng không hiền hòa, khuôn mặt nhỏ tinh sảo bị một đạo khí lạnh bao phủ.
24 Editor: May
Thi Vực không nói không rằng, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mộ Bạch bên cạnh giương môi, cũng rót một ly cho anh, "Cũng không thể thiếu một ly của tôi.
25 Editor: May
Tài xế là lão tài xế nhà họ Thi, từ khi Thi Vực còn rất nhỏ, ông vẫn chuyến đưa đón.
Tam Thiếu của thành phố, ngoại trừ Thi Vực, ông tự nhiên sẽ nhận ra Mộ Bạch và Đường Diễm.
26 Editor: May
"Ầm. . . . "
"Rầm tầm!"
"Ầm rầm!"
Tiếng phá cửa rất lớn vang lên, Thẩm Trung Minh vội đi ra từ trong phòng ngủ xem xét.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền giật mình.
27 Editor: May
Dứt lời, anh rút tay về, xoay người bước nhanh ra ngoài. . . .
Đi khoảng hơn mười bước, lại dừng bước lại quay đầu, lạnh lùng nói: "Cửa, tôi sẽ đền.
28 Editor: May
Ba giờ chiều. . . .
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tìm ai?"
Khi một người phụ nữ lớn bụng, xuất hiện ở tòa nhà thương mại mười bảy tầng nào đó, sẽ bị người lễ phép chặn lại.
29 Editor: May
Diệp Mân quay đầu lại nghĩ, ngày tai nạn xe cộ đó, có thể là cô quá căng thẳng, cho nên hoàn toàn không để ý đến mình đụng vào chính là người phụ nữ có thai!
Cũng may tai nạn xe đó không nghiêm trọng lắm, nếu không đây chính là một xác hai mệnh.
30 Editor: May
Vào đêm, màu sắc đèn nê ông bao phủ cả thành phố.
Quán bar Dạ Vị Ương.
Đây là một chỗ ăn chơi cho người tuổi trẻ, trời vừa tối đều sẽ tụ tập vô số thanh niên đến tầm hoan tác nhạc.
31 Editor: May
"Aizz, thật sáu tháng thì tốt rồi, mới bốn tháng liền mất. . . "
"Bốn tháng? Vậy trước đó bụng cô lớn như vậy. . . . "
"Song sinh có thể không lớn sao?"
"Cũng đúng.
32 Editor: May
Thẩm Chanh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen câu hồn người, khiến cho người ta nếu không để ý sẽ đắm chìm rơi vào.
Anh chải một đầu tóc gọn gàng, cổ áo sơ mi đen khẽ rộng mở, lộ ra làn da màu đồng cổ.
33 Editor: May
Sau khi cô đi ra một khoảng cách, Thi Vực mới mở miệng nhắc nhở, "Mật mã, sinh nhật của em. "
Âm nhạc sàn nhảy đinh tai nhức óc, nhưng Thẩm Chanh lại ngoài ý muốn nghe được giọng nói vô cùng từ tính này
Chính cô cũng không nhớ được sinh nhật, tên đó lại có thể tra ra được?
Nhìn bóng lưng Thẩm Chanh biến mất không thấy nữa, bartender nghi hoặc nhíu mày.
34 Editor: May
Thẩm Trung Minh hít sâu một hơi, thở ra lần nữa.
Đợi cho tâm trạng thoáng bình phục, mới tiến lên trước, "Con gái, con có biết Caly bao nhiêu tiền không?"
Thẩm Chanh nhíu mày, "Không đủ mua cửa sao?"
"Đủ rồi, quá đủ rồi.
35 Editor: May
Thi Vực lạnh lùng, Diệp Mân giống như đã sớm quen rồi.
Cô cười ngồi xuống, tâm tình không có gì thay đổi.
Đường Diễm không nhịn được cảm thán nói: "Rõ ràng là một đôi trời đất tạo nên, làm sao lại không ở chung một chỗ chứ?"
Diệp Mân liếc mắt nhìn Thi Vực không biểu tình, không cảm thấy một chút ngượng ngùng, ngược lại còn trêu chọc theo Đường Diễm, "Tôi cảm thấy hai chúng ta cũng rất xứng, nếu không thử qua lại một chút đi.
36 Editor: May
Sáng hôm sau tỉnh lại.
Đầu nhỏ của Đường Diễm hoàn toàn không nhớ nổi tối hôm qua từng phát sinh chuyện gì.
Điện thoại đặt ở trên đầu giường đột nhiên chấn động, đưa tay cầm điện thoại di động qua.
37 Editor: May
Nhà hàng Milo.
Gian phòng khách quý, một phụ nhân ăn mặc duyên dáng sang trọng xa hoa đang lật xem thực đơn.
Sau khi gọi thức ăn xong, bà ta nhìn Mộ Bạch, chân thành thấm ý nói: "Con trai, con cũng đừng trách mẹ, con xem con cũng đã trưởng thành, là thời điểm là khai chi tán diệp cho nhà họ Mộ rồi.
38 Editor: May
"Chẳng lẽ không phải?" Lương Ngâm Thu hừ nhẹ một tiếng: "Người khác không biết mấy chuyện kia của các người, tôi còn không rõ ràng sao? Cả ngày hết ăn lại uống thì thôi đi, vậy mà còn có mặt mũi đến dây dưa con trai nhà tôi!"
Ánh mắt Mộ Bạch đột nhiên lạnh lẽo, đưa tay kéo Lương Ngâm Thu một phát, "Mẹ! Đủ rồi!"
Anh lên tiếng ngăn cản, nào biết Lương Ngâm Thu ngược lại làm thậm tệ hơn, bắt đầu quở trách tội trạng của Thẩm Chanh.
39 Editor: May
Cao ốc Đế Cảnh.
Đường Diễm và Mộ Bạch uống cà phê, nói chuyện phiếm ở lầu ba.
Biết được chuyện phát sinh ở tiệc xem mắt, Đường Diễm ôm bụng cười lăn lộn, dẫn tới vài ánh mắt.
40 Editor: May
Vẽ xong địa hình trước mắt, Thẩm Chanh khép tờ ghi chép mỏng lại, xoay người.
Một bó hoa tươi xuất hiện ở trước mắt, tiếp đó liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại mấy lần, hình dáng rõ ràng, cương nghị.