21 "Tôi không ——" Trực giác muốn cô phủ nhận. "Đừng lừa gạt chính mình hoặc anh nữa. " Hô hấp anh dồn dập gầm nhẹ, trong giọng nói bao hàm sự tức giận cùng cầu xin.
22 "Em có sao?" Cô chỉ là một thư ký nhỏ,có tư cách tức giận sao?Anh đưa ra hai tay thăm dò về phía mặt của cô, nhưng bị cô rất nhanh né tránh. Thấy thế, anh quyết định vứt bỏ tất cả băn khoăn lo lắng cùng sách lược, đem lời nói chân thật trong lòng mình thổ lộ ra ngoài.
23 Hắc Diệu Luân một bước tiến vào phòng trà nước, thấy cô ngẩn ngơ đang cầm ly cà phê đã gần nguội nhìn ra ngoài cửa sổ. "Đang suy nghĩ cái gì vậy?"Tiếng nói mê người đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến, Thần Lạc chưa kịp phản ứng, thân thể lập tức đã bị hơi thở quen thuộc mà an toàn vây quanh chặt chẽ.
24 "Ăn ngon không?" Cô tiếp tục cố gắng tìm đề tài, rất không quen với thái độ xa cách của anh, cảm giác này làm cho cô suy nghĩ miên man. "Không biết. " Anh lần đầu tiên đi ăn, không cách nào để nhận xét.
25 "Không phải như vậy. . . " Cô quay đầu ngửa mặt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, ấp úng mở miệng, "Em nên nói xin lỗi mới đúng, em không nên nghĩ phản ứng của anh thành mặt xấu.
26 Đã bốn ngày, Thần Lạc không có cách nào liên lạc với em gái ở nước ngoài. "Gọi cho ai thế?" Hắc Diệu Luân ngồi ở trên ghế lái, thừa dịp chờ đèn đỏ quay đầu sang, nhìn cô có chút lơ đễnh.
27 Vừa rồi Á Văn gọi cho anh. Vội vàng nói một câu "Thần Lạc hiện tại muốn đi Mĩ" sau đódập máy luôn, quả thực làm cho anh sợ hãi không thôi. Suy nghĩ cô muốn tự một mình hành động, thì trong lònganh vừa vội vừa giận.
28 "Anh không phản đối, nhưng anh sẽ đi cùng với em. " Hai người trở lại quầy bán vé, anh móc thẻ vô hạn của mình ra đặt trên mặt bàn quầy, nhân viên quầy vừa thấy, lập tức đặt hai cái ghế khoang hạng nhất cho bọn họ.
29 Mấy ngày sau. Hôm nay là ngày Hắc Diệu Luân mang vợ tương lai về nhà, Hắc Thành Mưu sáng sớm đã dặn dò lão Trần quản gia trang trí lại trong nhà cùng nhà ăn, phải sạch sẽ thoải mái, lại không thể quá xa hoa.
30 "Đúng, thì làm sao?" Hắc Diệu Luân cướp lời Thần Lạc lên tiếng trước, tự mình trả lời vấn đề của ba mình. Hắc Thành Mưu giả vờ không vui nhìn con trai hừ lạnh, "Ba là hỏi cô ấy, không phải hỏi con.
31 "Đúng, thì làm sao?" Hắc Diệu Luân cướp lời Thần Lạc lên tiếng trước, tự mình trả lời vấn đề của ba mình. Hắc Thành Mưu giả vờ không vui nhìn con trai hừ lạnh, "Ba là hỏi cô ấy, không phải hỏi con.
32 "Diệu Luân. . . Không. . . Không được. . . " Thần Lạc rất vất vả ngăn lại nụ hôn của anh, khi miệng lưỡi bắt đầu tiến công cổ cô mới suy yếu phản kháng.
33 "Tốt nhất anh nên đợi đến ngày họp, nếu rắc rối ở thị trường Châu Âu vẫn chưa xử lý tốt, anh ngay cả ngủ đều không yên?"Cô mới không dễ dàng bị anh lừa gạt như vậy, mức độ nghiêm túc trong công việc anh, toàn bộ công ty trên dưới đều quá rõ ràng.
34 Thời gian dường như đã qua lâu, trong lúc ngủ cô đột nhiên có cảm giác được trên môi giống như có lông chim ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, để cho cô vô cùng khát vọng cùng ỷ lại.
35 Hai người ngồi vào chỗ của mình, anh bảo cô cài giây an toàn vào, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt anh mệt mỏi đầy râu ria, thế là cô không có phản kháng, yên lặng cài giây an toàn, thân xe như một mũi tên, lập tức lao vụt đi.
36 Cho dù tốn thời gian cả đời, anh cũng muốn cô tin tưởng anh, không yên tâm với anh có bao nhiêu dư thừa. "Anh - -" làm sao biết được? Cô muốn hỏi, nhưng anh chưa cho cô cơ hội mở miệng.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị
Số chương: 38