41 Nguyên mở mắt tỉnh dậy, liếc nhìn căn phòng, là nhà ông. Nó trèo ra khỏi giường đi xuống nhà. Mọi người vẫn còn đông đủ ngồi dưới phòng khách, thấy nó tới mọi người thôi bàn luận.
42 Quay ngược thời gian. -Em sẽ bảo mọi người đợi, làm ơn đi-Nguyên nài nỉ. 30s trước khi máy bay cất cánh. -Cất cánh đi-Giọng nó lạnh băng ra lệnh. ………….
43 Thời gian trôi rồi lại trôi, đã gần nửa năm kể từ cái ngày mọi người đón nhận cái chết của Nguyên. Và ai cũng biết :-Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. 20h00 Tại một hội trường hòa nhạc lớn của thủ đô nước Anh, mọi người say đắm trong tiếng đàn piano.
44 Ngồi trên hàng ghế chờ tại nhà ga sân bay, nó thấy hồi hộp nhưng tâm trạng không thể vui lên được. -Sao mặt con ủ rũ vậy?-mama lay người nó. -Có thực sự hai người muốn con về đó không? Nếu mama không thích con sẽ hủy chuyến bay ngay.
45 Trước đây phải khó khăn lắm mới bắt nó mặc váy được bởi cái tính chuyên đập phá y con trai ấy, nhưng từ lúc ở cùng bama nuôi nó trở nên nữ tính hơn , không động thủ tay chân linh tinh nữa , cũng vì nó sợ mama buồn.
46 -Con bé không mạnh mẽ như chúng ta tưởng. Rầm…. ——————————–Hôm nay nó ăn mặc như đi dự đám tang thật ý, người phủ một màu đen, nó không cho cô Larry đi theo và mọi người cũng hiểu giờ tâm trạng nó ra sao.
47 Một lần nữa nó lại đứng trước cái cổng trường vào ngày nhập học. Thời gian đi học nó không cho cô Larry đi theo cùng. -Vẫn vậy-Nguyên thở dài. Tý tý nó lại thấy có người quay đầu nhìn nó.
48 Ngày đầu tiên diễn ra suôn sẻ và trong mắt mọi người nó :một kẻ rất bình thường, mang tiếng là từ Anh về nhưng nó cũng dần bị tách riêng khỏi lớp, chỉ còn cô bạn cùng bàn chung cảnh ngộ.
49 Buổi tối hôm đấy. -Haizzzz…haizzzz…. -Con làm sao vậy, ngồi vào bàn ăn mà thở dài suốt thế-ông Ron nhìn bộ dạng chán nản của nó. -Con thấy chán rồi, học được hai buổi mà chả có gì vui cả-Nguyên ngồi gõ bát đĩa.
50 -Sao hôm nay con lại tới đây?-bà Hoa nhìn thấy bóng con trai mình từ cửa đi vào. -Tự dưng con không muốn đến trường-Thiên ngồi xuống ghế. -Mà mẹ này, chúng ta không còn ảnh nào khác của Nguyên nữa hả?-Điều này mẹ không biết, thử hỏi ông con xem.
51 -Tất cả là lỗi lầm của ta, tại sao hôm đó ta lại đồng ý cho nó đi sớm vậy cơ chứ-Cơn dằn vặt của một năm trước lại ôm lấy ông Thái sau khi mọi chuyện đã sáng tỏ.
52 -Được lắm lũ quỷ, dám bắt ta bê một đống đồ thế này hả?-Nguyên tức muốn xì khói, thật bất công khi là một người không có quyền lực. -Trông có vẻ nặng nhỉ, cần tôi giúp không?-Khánh đi ngang qua nó.
53 -Đi vào bên này, tý nữa ra bên kia hả?-Nguyên ngơ ngác nhìn hai cái cổng sắt. -Vào rồi sẽ biết-Khánh. Hú…uuuu…. . Hai tên bắt đầu bước vào, đi được một đoạn những tiếng rú rợn người kêu lên liên hồi.