61 Dịch: Mon***Vân Phỉ cắn môi, những đợt sóng ngầm trong lòng đang cuồn cuộn trỗi dậy, không biết nên hình dung tâm trạng của mình vào lúc này như thế nào.
62 Dịch: Mon***Linh Tuệ còn nhỏ nhưng rất ranh ma, thấy Lục Nguyên nhìn bà mẹ trẻ tuổi xinh đẹp của mình không chớp, mà Vân Phỉ cũng có vẻ bùi ngùi xúc động như gặp được cố nhân thì lập tức khịt mũi, hừ một cái thật to.
63 Dịch: Mon***Lâu Tứ An đã từng vào nam ra bắc nên rất có kinh nghiệm, lập tức nói: “Vân tiểu thư, phía sau có người đuổi theo, không biết có phải là người của Úy thừa tướng hay không.
64 Dịch: Mon***Vân Phỉ buộc mình phải trấn tĩnh, mỉm cười với hắn: “Ta về Lạc Dương. Triệu công tử có khỏe không?”Triệu Sách nhìn dáng vẻ cải trang của nàng, khỏe môi khẽ nhếch lên, như trào phúng, như sung sướng khi thấy nàng gặp nạn: “Nhìn bộ dạng này thì chắc là vừa lén chạy trốn?”Vân Phỉ không thèm để tâm đến sự châm chọc của hắn, bình tĩnh nhìn hắn: “Ta muốn về thăm mẹ và A Tông.
65 Dịch: Mon***Triệu Sách nhìn những binh lính canh gác dày đặc trước cửa thành, đột nhiên mỉm cười, hỏi: “Có khi nào lát nữa đột nhiên cô bán đứng ta không?”Hắn mặc quần áo nữ nhi, nhìn nàng với vẻ nửa thật nửa đùa, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, tư thế lơ đãng quyến rũ ấy làm Vân Phỉ thấy hắn như đang tỏa nắng, không dám nhìn thẳng.
66 Dịch: Mon***Gạch dưới đất trơn bóng như gương, Vân Phỉ nhìn những hoa văn như ý cát tường được khắc trên đó, nghe tiếng bước chân của Vân Định Quyền đến trước mặt mình, nỗi hận cố đè nén nãy giờ đột nhiên trào lên như một dòng nước lũ được khơi nguồn, cứ gào rít trong nàng.
67 Dịch: Mon***Tô Thanh Mai nghe thế thì lo lắng nói: “Cha con phong Triệu Hiểu Phù làm Quý phi, Lâm Thanh Hà là Hiền phi, chưa lập hoàng hậu, cũng chưa lập thái tử.
68 Dịch: Mon ***Tim Vân Phỉ như muốn nhảy ra ngoài, nghĩ kỹ lại thì hình như tháng này kinh nguyệt chưa tới. Đầu óc nàng trở nên rối bời, ước gì có thể lập tức gọi một đại phu đến bắt mạch ình.
69 Dịch: Mon***Về tới Thục Hòa Cung, Vân Phỉ vừa ngồi nghỉ không lâu thì Lâm Mạc Sầu đến bẩm báo là Hiền phi tới chơi. Vân Phỉ sớm đã dự đoán được là Lâm Thanh Hà sẽ đến, nàng mỉm cười, đứng dậy ra đón.
70 Dịch: Mon***Vân Phỉ nghe được câu này thì tức giận đến nỗi run lên. Mẹ nàng đã dâng cho ông ta mọi thứ, tiêu tán hết cả gia tài, thân là chính thất, lẽ nào được phong hoàng hậu không phải chuyện đương nhiên sao? Vậy mà ông ta lại cảm thấy mẹ nàng hoàn toàn không xứng với ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, là mơ mộng hão huyền!Trong mắt ông ta chỉ có quyền thế và lợi ích, chưa bao giờ biết mẹ thật sự muốn gì.
71 Dịch: Mon***Vân Phỉ ngồi trên liễn, đột nhiên nghĩ ra rằng chỗ này là một nơi rất tốt để hẹn Triệu Sách và Triệu Hiểu Phù gặp mặt. Vì thế khi về tới hoàng cung, nghỉ ngơi một chút, nàng liền định dẫn Phục Linh đến Quý Hoa cung.
72 Dịch: Mon***Chuyện này thật là lạ. Vân Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có một khả năng, chính là Vân Định Quyền muốn thay mận đổi đào. Nếu tối nay Lâm Thanh Hà sinh con gái thì dễ xử, nếu sinh được con trai thì sẽ là con của chính thất, có Lâm Thanh Phong gây sức ép, hắn sẽ phải suy xét tới việc lập đứa trẻ này làm thái tử.
73
74
75
76
77
78