1 (*) thánh học: nguyên văn là học bá, ý là người chăm chỉ học cho nên điểm cao. Ngày cưới tới gần, Chung Mẫn gần như nảy sinh ý tưởng chạy trốn. Không phải cô không yêu anh, chỉ là —— muốn nhìn bộ dạng nhớn nhác của anh.
2 Chiều hôm sau, ba đã giúp khách trọ đưa hành lý từ trường về nhà. Trên bàn trà trong phòng khách là mấy chồng sách. Cuốn đầu tiên được bọc bằng da, trên bìa màu nâu là nét chữ xinh đẹp: “Tập văn Vương Hiểu Ba”.
3 Chung Mẫn sáu giờ thức dậy, sáu giờ mười lăm ra ngoài, mua chút đồ ăn sáng, vừa đi vừa ăn, đến sáu rưỡi thì cô vào lớp học. Lúc này trong phòng đã ngồi một nửa lớp, tiếng động người ra vào liên tục.
4 Thời tiết dần chuyển lạnh, cơn gió thổi qua lá cây khiến chúng dễ rụng như bẻ cành khô. Trên mặt đất trải một lớp lá màu vàng, bước chân giẫm lên vang tiếng giòn tan.
5 Sáng chủ nhật, Chung Mẫn vừa gội đầu xong, cô đang phơi nắng tại ban công. “Tớ phân tích xong rồi. ” Cô Hồng Minh đi tới. “Cậu không đi chơi bóng ư?” Cô hơi ngượng ngùng.
6 Một đêm không mộng. Khi nhớ lại, Chung Mẫn có chút xấu hổ. Nếu không phải ở trong bóng tối, nếu không phải không thể giải quyết được ấm ức trong lòng, cô sẽ không nói vậy với một chàng trai, nhất là anh.
7 Điểm thi đã có. Bầu trời trong veo sáng ngời, xanh thẳm như ngọc bích. Cả nhà hưng phấn. Giọng mẹ cao hơn ngày thường ba quãng, “Mẫn Mẫn, bây giờ con có thể xem ‘Tiểu Yến Tử’ rồi! Tùy con xem đó!”“‘Tiểu Yến Tử’ chiếu hết rồi!”“Mẹ xin lỗi nhé! Từ hôm nay trở đi, tivi là của con! Không ai giành với con đâu!”Lượng Lượng cũng thi tốt, cười tủm tỉm gõ cửa nhà cô.
8 Năm thứ hai, cô bắt đầu yêu đương. Đối phương là một đàn anh lớp trên, họ quen biết trong một vũ hội. Anh ta là hội trưởng của hội khiêu vũ, nhảy rất tốt, khi xoay vòng thật khiến cô chóng mặt.
9 Tuy rằng mùa đông rất dài, nhưng mùa xuân sắp đến. Khi thời tiết ấm dần là lúc cô khôi phục lại thần thái như xưa. “Cậu đừng đắc ý vênh váo. ”“Tớ chính là dây thun, cho dù bị kéo thế nào giày vò ra sao, buông lỏng rồi —— lại khôi phục nguyên hình.
10 Tiếp tục chiến đấu!Cô Hồng Minh dùng cơ thể bảo vệ bóng, lánh né di chuyển trong đám người. Đột nhiên anh ném bóng qua một bên, đội viên đón được một cách chính xác, nghiêng người lùi ra sau, xoay người ném —— lúc này anh đã đứng dưới rổ —— anh nhảy lên, bóng dừng lại trong tay anh nửa giây, rồi bay vào trong rổ.
11 Bảng điểm của Chung Mẫn quả nhiên không tốt. Nước Mỹ là thánh địa mà các học sinh du học hướng tới, yêu cầu rất cao. Cô Hồng Minh dùng hết toàn lực, nhưng lúc nào cũng thất vọng thở dài, khiến cô ngại ngùng.
12 Câu chuyện đã gần kết thúc. Mùa thu năm nay, bọn họ trở lại huyện T cử hành hôn lễ. Từ 17 tuổi đến 25 tuổi, thời gian tám năm, thoáng như mộng xưa. Anh đề nghị, “Chúng ta đi xem tháp nước đi!”“Được!”Bọn họ vẫn còn nhớ tối đó.