461 Mọi người đứng bốn phía xung quanh Bát Phương thai dằn dần tản đi. khiến đỉnh núi khổng lồ lại một lần nữa trở nên trống trải. Nhưng trừ Cao cầu và Dvtơng Bất ủy ra.
462 "Sưu ”Một tiếng xé gió chói tai từ trong đám sương mù dày đặc chợt vang lên, tiếp đó. cả một khu vục sương mù đây đặc giống như gặp phải ánh mặt trời, tronanháy mắt đã tiêu tán sạch sẽ.
463 Ánh mất Cao cầu lướt qua một lượt, đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Thân phận của hẳn không phải nhỏ, tiếng hừ lạnh này lại càng giống như trực tiếp nổ vang lên trong lòng mọi người, khiến cho tất cả khôi phục tinh thần lại trong nháy mắt.
464 Khó hiểu nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Nghiêm Anh. Trần Tà nghi hoặc hỏi: "Cái gì thiên ý?"Nghiêm Anh vội vàng nói: "Sư huynh có chuyện không biết. Vạn Kiếm tông Trịnh Hạo Thiên - kẻ có thù giết thân đệ đệ của ta đã tới Phiêu Miểu vân Hải rồi.
465 Trong Phiêu Miểu Vân Hải. quanh năm tràn ngập sương mù vô cùng vô tận. không bao giờ tan hểt. Bất quá, đám sương mù này cũng không tạo thành ảnh hướng quá lớn cho tầm nhìn của tu luyện giả.
466 Động tác hai người cực kỳ mau lẹ. nhưng khi sắp tới dưới chân ngọn núi kia, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên kéo Dư Uy Hoa lại. thì thầm vào tai hắn vài câu.
467 Tiếng xé gió lăng lệ, đỉnh tai nhức óc vang lên. Thanh âm gào thét giống như tiếng tử thần rống giận, truyền vào trong tai hẳn. Người kia cực kỳ kinh sợ.
468 "Mặc sư đệ, ngươi xác định Trịnh Hạo Thiên đang ở trong ngọn núi này sao?” Trần Tà ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mắt, hỏi Mặc Không Văn đứng bên cạnh.
469 ''Xoạt. . . . "Sợi dảy tràn đầy quang mang nhũ bạch sắc mềm mại như một con linh xà, dễ dàng quấn chặt lấy con kim cương cự hùng. Bất quá, con cự hùng này cũng không phải là luyện yêu võ giả bình thường.
470 ò ỏ ô. . . . Trong thời khắc Trần Tà tắt thở. Khốn Long tác vật lộn với Trịnh Hạo Thiên phảng phất như đã có cảm ứng. Nó khẽ run lên, phát ra những tiếng vang kỳ dị.
471 Trong đêm tối, một đạo quang mang màu đen thuần thúy, phiêu đãng không chút tiếng động, nó giống như một con u linh, lặng lẽ vượt qua từng ngọn núi. rồi lén lút chui vào trong một cái động không lớn lắm.
472 Trong Vân Hải, một vầng quang mang chói mất đột nhiên bùng lên. một cỗ khí tức mênh mông lập tức từ trên truyền tống trận tràn ra bốn phía xung quanh không chút kiêng nể.
473 (*)Bản mạng tinh chỉ thệ: lời thể với sao bản mạng. Nhưng đám mảy tràn ngập bầu trời đột nhiên rung chuyển kịch liệt. Tiếp đó, giữa một đám mảy đột nhiên khuếch tán ra ngoài, để lại một khoảng không trống rỗng.
474 Khí xoáy trong cơ thể xoay tròn kịch liệt. Được tam đại thần công liên hợp kích thích, tốc độ xoay tròn đã vượt xa với quá khứ. đạt tới cực hạn mà hắn có thể đạt tới.
475 "Thất giai. . . ""Không ngờ hẳn đã tấn chức đến thất giai rồi. "Mấy vị thái trượng trưởng lão thi nhau chẹp miệng xưng kỳ. Đến lúc này. cho dù là Nghiêm Lôi Minh và Trần Hùng Địch cũng đã tin vào lời An Băng Hải nói.
476 Khi hai người Trịnh Hạo Thiên trở về đỉnh núi trong vân hải. đương nhiên rất được mọi người hoanh nghênh và hỏi han. Cường giả linh thể xuất động quy mỏ lớn như vậy cũng không hề che đấu.
477 Lúc này. ở giữa sườn núi một ngọn đại sơn. trong một căn phòng có phần âm u. đột nhiên lóe lên một vầng quang mang. Vầng quang mang không quá mãnh liệt, chói mắt, mà giống như một ánh sao nhu hòa, biến thành một bộ đồ án kỳ dị giữa hư không trong phòng.
478 Tốc độ đạo quang mang này cực nhanh, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên và kinh hỉ. Gần như ngay trong khoảnh khắc khi quang mang lóe lên thì nó đã bắn tới mục tiêu rồi.
479 Bạch sắc quang mang bỗng nhiên lóe lên, khi những hình ảnh hư ảo trước mắt Trịnh Hạo Thiên đều biến mất, hắn mới phát hiện, mình đã về tới Phi Thiên phong rồi.
480 " Thái thượng trưởng lão, đệ tử nhận được nhiệm vụ đi tới bờ biển dò xét tình huống của các bộ tộc ngư nhân". Trịnh Hạo Thiên vội vàng cung kính trả lời, nhưng mà trong nội tâm hắn lại cảm khái không thôi, mình không ngờ lại rút được một nhiệm vụ như vậy.