101 Lúc sáng đến Pháp Nguyên Tự, Như Ca vẫn chưa thấy được chỗ hay của ngựa tốt, đến lúc về mới phát hiện được. Thường ngày, những con ngựa được cho là thượng đẳng kia đụng phải chút đất đá hay hố trên đường ít nhiều sẽ có chút chấn động, nhưng con ngựa bờm trắng này đi hết sức vững vàng, hoặc có lẽ do tốc độ quá nhanh, phóng qua chỗ ghềnh khiến Như Ca chẳng cảm giác gì.
102
103 Đêm khuya yên tĩnh, đèn mọi nhà lần lượt tắt, cả kinh thành chìm vào ngủ say. Nhưng trong Hầu phủ ở phía tây kinh thành đèn đóm vẫn sáng ngời, trong ngoài giương đầy cờ trắng, cảnh tượng vô cùng thê lương.
104
105 Tiếp theo, mặc dù Như Ca không cố tình để ý, nhưng tin tức liên quan đến Âu Dương Thiệu và Hầu phủ vẫn cứ đều đặn từ miệng bọn Thanh Nhi truyền đến tai nàng.
106
107 Đám người Như Ca về phủ không bao lâu, thì sau một phen điều tra Thanh Loan trở về báo cáo. Nam tử ở chung với Tiêu Dạ Cát vốn là diễn viên nổi tiếng của Sướng Xuân Viên, tên Túc Dung.
108 Trong Phượng Tê Cung, sau khi đám người Cẩm Thân Vương đi khỏi, cửa lớn đóng chặt. Thấy người đã rời đi hết, nhìn vợ chồng Tiêu Dạ Huyền, vẻ mặt hoàng hậu ôn hòa lại, quay đầu nói với Tô ma ma: “Tô ma ma, Như Ca tặng quà cho cả ta và hoàng thượng, bổn cung có chút chuyện riêng muốn nói với bọn nhỏ, ngươi tìm người được việc dẫn Dạ Huân đến điện Triều Dương đi! Rồi đem phần của hoàng thượng và cả một ít quà của bổn cung nhận đến Ngự Thư Phòng cho ngài đi.
109 Lại nói bên Phượng Tê Cung, sau khi Tô ma ma trở lại, hoàng hậu nương nương nói cần chuẩn bị cho bữa tiệc, nên bảo hai vợ chồng Như Ca đi trước, và suy nghĩ kỹ chuyện vừa nói.
110 Khi Như Ca tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Tiêu Dạ Huyền đang ngồi bên giường nhìn chằm chằm mình không nháy mắt. Màn lụa văn phượng hoàng màu vàng trên giường bay phất phơ, hiển nhiên là đang ở Phượng Tê Cung của hoàng hậu nương nương.
111 Nghe tiếng thông báo của thái giám ngoài điện Triều Dương, ánh mắt tất cả quần thần trong bữa tiệc đều tập trung nơi thảm đỏ ở cửa chính. Dưới ánh nến lung linh, một đôi nam nữ tay nắm tay, chậm rãi bước vào.
112 Trong điện Triều Dương, nam tử trung niên lưng còng nhìn bên chỗ Tiêu Dạ Huyền, không biết bị cái gì kích thích mà thân thể không ngừng run rẩy. Mọi người thấy bèn cảm thán khí thế Cẩm Thân Vương thật lớn, khiến cho người nuôi cổ của Vân Cương mà cũng phải sợ hãi.
113 Trong điện Triều Dương, Hồng đế nhìn lướt qua quyển sách tiểu thái giám dâng lên, trầm mặc chốc lát, chuyển hướng nhìn Tiêu Dực Đức, vẫn không lên tiếng, khiến tim Tiêu Dực Đức muốn thót tới cổ họng.
114 Trong điện Triều Dương, mọi người nhìn vũng máu trên sàn nhà, hoàn toàn im lặng. Không ai nghĩ tới, một công chúa của Đại Chu cứ thế biến mất, ngay cả hài cốt cũng không còn.
115 Ba năm, một nơi giá lạnh thiếu lương thực trở nên lúa thóc đầy kho. Ba năm, một nơi chiến tranh không ngừng trở nên hòa bình. Không sợ mùa đông gió lạnh đói bụng nữa, Vì chúng ta có rau dưa bốn mùa từ nhà ấm.
116 Đêm khuya, trong cung Phượng Tê đèn đuốc sáng trưng, Hồng đế Tiêu Lâm Thiên và hoàng hậu Trần Vi sóng vai ngồi, vẻ mặt hết sức nặng nề. Hồi lâu, Hồng đế xoa trán, hơi uể oải hỏi: “Chiến vương phi có thể chữa được bệnh dịch này không?”Nghe Hồng đế hỏi, dưới điện viện trưởng Thái Y Viện Trương Chính tay cầm một quyển y văn thật dày, cung kính đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, Chiến Vương phi báo lại không thể trị!”Thấy sắc mặt đế hậu trầm xuống, Trương Chính cảm thấy trên người như có ngàn cân, vô cùng nặng nề.