61 Đây là một nhà hàng trên bờ biển, bên trong được trang trí bằng những con cả giả và lưới đánh cả. Cả nhà hàng được chia thành nhiều phòng ăn nhỏ. Trong phòng ăn không sử dụng đèn điện, mà dùng nến.
62 Bờ biển, ánh mặt trời, bầu trời xanh, mây trắng, nước biển. Tô Tranh dẫn Mạc Yên Nhiên đi học bơi, Mạc Cách Ly bị Mạc Yên Nhiên lôi đến, nhưng hình như Mạc Cách Ly không hề có hứng thú gì, chỉ đứng ở bên cạnh mà nhìn.
63 Hôm nay, Tô Tranh nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi cúp điện thoại xuống, cô rơi vào trầm tư. Nhà họ Mạc đã chiếm S thị nhiều năm qua, với các mối quan hệ của họ S thị đã sâm nhập vào tất cả các thị trường, nào là kinh tế, quân sự, ngay cả chính trị.
64 Không hiểu sao em này lại ngắn vậy ???Tô Tranh cúi đầu cắn môi, mặc dù đã sống qua hai đời, nhưng những kí ức kia vẫn lưu giữ lại mãi không phai mờ, mặc dù cô rất không muốn nhớ lại.
65 Quan hệ giữa cô và Mạc Yên Nhiên ngày càng thân mật, thậm chí mỗi tối Mạc Yên Nhiên còn muốn ngủ với cô bằng được, hoặc nhất đinh phải tìm cô để tâm sự.
66 Từ nhỏ Phùng Mính Nhi đã là một người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa so với Mạc Yên Nhiên cô là một thiên kim tiểu thư cực kì kiêu ngạo. Dù gia thế Mạc Yên Nhiên như thế nào, nhưng đối với lão phu nhân cũng chỉ là một cháu gái thôi.
67 Phùng Mính Nhi đang nói chuyện phiếm với bà Miêu. Cô càng nghe Bà Miêu nói tỉ mỉ, lòng tin lại càng hạ xuống, nghe đến câu cuối cùng thì lòng cũng chạm đáy!Chỉ mới qua mười ngày, tại sao mọi chuyện lại phát triển như vậy chứ? Cô trợn to hai mắt, không nhịn được hỏi bà Miêu: “Cô gái này xuất hiện thế nào? Tại sao không ai cho tôi biết? Phu nhân cũng không biết này chuyện sao?Sao bà lại không báo cho tôi?”Ở trước mặt bà Miêu cô luôn luôn tỏ ra là một con người hào phóng, thỏa đáng, hiểu chuyện, nhưng hôm nay khi chợt nghe những tin tức này, cô không nhịn được mà lên giọng chất vấn.
68 Phùng Mính Nhi đến làm cho bầu không khí vốn hài hòa lập tức bị phá tan, mỗi người đều ít nhiều cảm nhận được sự lúng túng. Đầu tiên là từ Mạc Yên Nhiên, hôm nay bé thích nhất là ở bên dì Tô chuyện trò, để dì cùng bé học và chơi.
69 Vào giờ này mấy hôm trước Tô Tranh thường dẫn hai đứa trẻ đi chơi ở ngoài bờ biển, hoặc là đi bơi. Hôm nay Phùng Minh Nhi đến, đương nhiên bà Miêu sẽ không để bọn trẻ chơi với Tô Tranh mà nhờ dì Phùng dẫn hai đứa đi ra ngoài bờ biển chơi.
70 Buổi tối Tô Tranh nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không cách nào ngủ được, suốt mấy ngày nay tâm trạng của cô không biết đã thay đổi bao nhiêu lần.
71 Mặt Mạc Phong không đổi sắc, nhìn chằm chằm Tô Tranh, một lúc sau anh mới từ từ hỏi: "Em biết mình đang nói gì không?"Tô Tranh ngấc đầu lên, cũng học cách của anh, chậm chạp mà kiên quyết nói: "Tôi biết rõ, tôi muốn nhất đao lưỡng đoạn với anh.
72 Xem ra đêm hôm đó Mạc Phong đã tạm thời trấn an được Tô Tranh, vậy nên Mạc Phong tỏ rõ thái độ phối hợp, nhìn những cử chỉ yêu kiều của vợ chưa cưới Phùng Minh Nhi này mà không biến sắc.
73 Hôm sau Phùng Mính Nhi rời đi, cô không nói muốn đi đâu, Mạc Phong cũng không ngăn cản. Điều này làm cho Tô Tranh cảm thấy khó hiểu, cô bắt đầu cảm giác mình nên ra một quyết định cấp bách hơn.
74 Tô Tranh đưa tay sờ chiếc đồng hồ cũ kỹ trên cổ tay bên kia. Đây là đồng hồ đeo tay năm cô lên trung học mẹ viện trưởng tặng cô làm quà sinh nhật, thứ đồ cũ kỹ như thế này ở trong cái xã hội coi trọng vật chất ngày nay không thể nào mua được.
75 Rốt cuộc anh cũng gần như hoàn toàn ở trong cơ thể cô rồi, cô nhẹ nhàng luật động cái mông, cảm thấy nhịp đập của anh trong cơ thể mình, không nhịn được hít sâu một hơi.
76 Đây là một thị trấn nhỏ yên tĩnh trong núi phương Nam, không khí trong lành, ánh nắng tươi sáng, hoa cỏ tươi đẹp. Không xa chỗ ở của họ cũng có người, nhưng cũng không phải là nhiều, nên một nhóm người bọn họ tới ở đây cũng không có gây chú ý gì.
77 Tô Tranh quay về căn biệt thự, cùng ăn sáng với hai đứa trẻ. Mạc Cách Ly vẫn im lặng như trước, không biết tìm được một quyển sách từ đâu lôi ra đọc. Mạc Yên Nhiên thì đương nhiên có chút không yên lòng, bé vốn là một cô bé yếu ớt, qua đêm ở một nơi xa lạ, bé cần được dịu dàng che chở và an ủi.
78 Hai ngày nay Tô Tranh đã suy nghĩ về vấn đề, làm thế nào để liên lạc được với bên ngoài. Ban ngày, cô đi dạo cùng bọn trẻ, trong túi đem theo điện thoại đi khắp nơi thử, cuối cùng trời không phụ người có lòng, rốt cuộc ở đỉnh núi nhỏ nào đấy phát hiện tín hiệu.
79 Người định không bằng trời định, Tô Tranh ngàn vạn lần không ngờ cô chỉ mất liên lạc trong mấy ngày, mà người bạn A Rượu có thể bại lộ chuyện của mình!Cô không thể có kết quả như thế, cô cũng không muốn Mạc Phong hận cô, cô càng không muốn lại nhận lại kết thúc như trước!Đầu điện thoại bên kia A Rượu không nghe thấy Tô Tranh đáp lại, lo lắng hỏi: “Tô Tranh, cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ cậu đang ở đâu?”Tô Tranh lập tức bình tĩnh lại, vội vàng nói với A Rượu: “Tớ không sao, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.
80 Nhìn anh thật giống qua ảnh, anh không đẹp theo kiểu của Mạc Phong và Mạc Vân mà khuôn mặt anh mang theo chút nét nữ tính. Nhưng anh lại không hề lưu luyến bụi hoa, mà rất sạch sẽ, nhìn anh người ta cảm nhận được mùi thơm ngát của rừng núi.